Có thể thấy trước khi hắc hóa, Vũ Văn Mân là một người khá đáng yêu, hơn nữa còn chẳng biết mắng chửi người khác.
Bỗng nhiên Lục Hàm Chi thấy hơi tội lỗi, có phải mình đang dạy hư bé đáng yêu này không? Nhưng cậu không nhịn được, xe ngựa vừa dừng thì cậu đã chạy như bay vào phòng mình, nằm sấp trên giường ôm bụng cười như điên.
Vũ Văn Mân à, sao anh đáng yêu thế? Tự mắng mình cũng được luôn?
A Thiền vừa mới tỉnh ngủ cũng đang nằm trên giường, tò mò nhìn Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi nhích lên hôn cái “chụt” vào cái miệng nhỏ của bé, nói: “Lục Linh Hi, có phải cha ruột của con bị ngốc không?”
Lục Linh Hi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, mở to mắt, cười nắc nẻ.
Lục Hàm Chi: “…”
Thằng nhóc này, con còn chưa đầy 3 tháng tuổi, bắt chước cha làm gì?
Lục Hàm Chi bế A Thiền, vỗ mông bé hai cái.
A Thiền ngây thơ nhét tay vào miệng mút.
Lục Hàm Chi: “…”
Đúng lúc này, trong không gian tinh thần của cậu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, nhận được 5 điểm giao dịch, một cái rương báu sơ cấp, +1 điểm trung thành với quân vương.
Còn lại một nhiệm vụ trong giai đoạn này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận thêm 5 điểm giao dịch, +5 điểm trung thành với quân vương, có thể mở tuyến nhiệm vụ phụ của quân vương.”
Wow, không tệ nha, có thể mua núm vú cao su cho A Thiền.
Cứ mút tay cả ngày như vậy, rất mất vệ sinh.
Hơn nữa Lục Hàm Chi cũng phát hiện ra một quy luật, hình như mỗi lần mở rộng một mảnh đất thì có thể nhận 3 nhiệm vụ, làm xong 3 nhiệm vụ này sẽ kích hoạt tuyến phụ của nhiệm vụ quân vương.
Còn nhiệm vụ phụ khác hay không thì còn phải dựa vào vận may.
Vừa lúc cậu đang rảnh rỗi, trong tay có sẵn 5 điểm giao dịch, tạm thời cũng không muốn đổi thêm bùa phòng ngự nên cậu bắt đầu đi vào siêu thị trong không gian tinh thần để đi dạo.
Lục Hàm Chi vốn là một người hướng nội, còn là nô lệ của tư bản nên cậu rất hay theo dõi hoạt động khuyến mãi ở siêu thị.
Đáng tiếc siêu thị trong không gian không bao giờ tự có khuyến mãi, chỉ khi nhận được voucher trong rương báu mới được giảm giá.
Cậu đi dạo trong khu đồ dùng của trẻ sơ sinh hồi lâu, đổi 2 điểm giao dịch lấy 2 cái núm vú cao su nhỏ, 1 bịch bỉm cỡ nhỏ.
Dạo này đồ ăn của bé con còn rất nhiều, lúc trước có đổi mấy hộp sữa, bây giờ vẫn còn để trong không gian lưu trữ.
Qua 2 tháng nữa, A Thiền sẽ tập ăn dặm.
Cậu cân nhắc rồi dùng thêm 1 điểm giao dịch đổi lấy cháo hạt.
Lục Hàm Chi đi dạo trong khu quần áo một lát, quần áo của trẻ sơ sinh đúng là đắt, với tài chính hạn hẹp hiện tại đúng là không mua nổi.
Nhưng kiểu dáng của mấy thứ quần áo cổ trang nhỏ kia đúng là đáng yêu muốn xỉu, hơn nữa quần áo đó còn có thêm năng lực phòng ngự.
Cậu xem sách hướng dẫn thật cẩn thận, một bộ quần áo nhỏ có thể phòng ngự ba lần tấn công vật lý, sau ba lần thì quần áo nhỏ này sẽ hỏng nhưng chủ nhân thì không bị thương.
Lục Hàm Chi động lòng nhưng giá một bộ quần áo nhỏ này mất đến 30 điểm giao dịch, giờ cậu chỉ có 3 điểm thôi.
Vậy cậu còn có thể làm gì đây? Đành phải ngoan ngoãn tích điểm thôi!
Lục Hàm Chi càng đi dạo càng thấy phiền lòng, nghía được nhiều đồ tốt mà không thể mua, cậu đành tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng của giai đoạn này trước.
Về cơ bản, nhiệm vụ lần này giống với hai lần trước, phải làm cho GDP mỗi ngày vượt 100 lượng.
Với cả cậu đã mở rương báu kết toán phần thưởng lần này, phát hiện có một tấm phiếu giao dịch thông dụng.
Cái gọi là phiếu giao dịch thông dụng, chính là điểm giao dịch là bao nhiêu cũng đổi được một món đồ bất kỳ tại khu mua sắm.
Lục Hàm Chi phấn khích, nghĩ đến những thứ tốt trong khu mua sắm kia, nếu chỉ dựa vào việc mình từ từ tích điểm thì còn lâu mới được.
Có điều hiện tại cậu không có món đồ nào cần gấp.
May mắn phiếu giao dịch này không có thời hạn nên Lục Hàm Chi dự định cất đi trước, đề phòng cho bất cứ trường hợp nào.
Bây giờ cậu chỉ muốn tập trung vào tích điểm giao dịch thôi.
Ngoài ra còn phải chú ý đến giá trị hảo cảm của Vũ Văn Mân, không biết sau khi giá trị trung thành đạt đến mức nhất định thì sẽ kích hoạt nhiệm vụ phụ ra sao.
Hệ thống nói rằng điểm giao dịch từ nhiệm vụ phụ của quân vương sẽ nhiều hơn.
Đm, động lòng quá, phải làm sao đây?
Nụ cười của Lục Hàm Chi bỗng trở nên biến thái, cậu bế A Thiền đang mặc yếm nhỏ thêu chữ “Phúc” đi đến hậu viện.
Mỗi ngày phải đạt 100 lượng GDP, Lục Hàm Chi bày tỏ, ca này khó ghê!
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì trong vòng nửa tháng, cậu phải kiếm được 1500 lượng.
Tính tới tính lui từ khi Hàm Ký Hương Phường khai trương đã kiếm được 800 lượng, đa phần là nhờ sự ủng hộ của các vị phu nhân nhà quan.
Mà bánh xà phòng này chỉ là kinh doanh nhỏ thôi, ăn lời quá nhiều sẽ bị hệ thống cấm vận, không được tính vào GDP.
Nhắc tới những quy định cứng nhắc này, Lục Hàm Chi không nhịn được tức đến đấm ngực dậm chân, sao cùng là hệ thống mà cái hệ thống này của mình lại vô dụng vậy!
Chuyện gì cũng có hai mặt, hệ thống này của cậu vô dụng nhưng chưa bắt cậu mua bán kiểu xã hội đen.
Phải biết rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, Tô Uyển Ngưng có thể nhận được nhiều điều tốt như vậy, nhất định cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Cuộc sống mà, vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Có A Thiền là cậu đã có hạnh phúc, còn thứ như dã tâm, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng.
Lúc cậu bế A Thiền đến hậu viện, tên móng heo đang bàn chuyện gì đó với Đại hoàng tử.
Lục Hàm Chi mơ hồ nghe được một câu: Là lúc về kinh.
Cậu đang muốn gõ cửa lại chợt dừng bước, nghe được Vũ Văn Mân nói: “Không ngoài dự đoán, trong vòng ba ngày, phụ hoàng sẽ hủy bỏ lệnh truy nã chúng ta, đến lúc đó, đại ca có thể quang minh chính đại về cung thăm mẫu phi rồi.”
Lúc không bị “châm cứu”, lời nói và cách cư xử của Đại hoàng tử rất đoan chính, là hình mẫu huynh trưởng điển hình.
Đại hoàng tử trầm giọng ừ một tiếng, lại hỏi: “Tuy ta không đồng ý, nhưng đệ đã làm đúng.
Không phải là hai huynh đệ ta muốn tranh cướp nhưng với cục diện hiện tại, người là dao thớt còn ta là thịt cá, cũng là bất đắc dĩ thôi.
Chẳng qua mọi chuyện đều nên cẩn thận.
A Mân, đệ nhất định phải chú ý sự an toàn của bản thân.”
Vũ Văn Mân không trả lời, Lục Hàm Chi biết, hắn là người bẩm sinh đã theo chủ nghĩa mạo hiểm.
Hắn đúng là bạo quân nhưng trên chiến trường, hắn cũng là một mãnh tướng hay xung phong đi đầu.
Gọi hắn là đồ tể cũng chẳng uổng, mỗi lần ra chiến trường đều như uống thuốc kích thích vậy.
Thanh trọng kiếm Trầm Kha kia của hắn thật sự rất giống lưỡi hái của tử thần.
Hắn đoạt lấy mạng của người khác, mà đồng thời, cũng để cả sinh mạng