Theo tấm mành kiệu được buông xuống, tâm trạng của Quận chúa cũng không còn sáng sủa như lúc ban đầu.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh cũng cười khúc khích, một thân áo mỏng màu vàng nhạt càng khiến cho nàng ta thoạt nhìn xinh đẹp dịu dàng, đúng là Tô Uyển Ngưng vừa mới vào cung để tụng kinh cho Hoàng Hậu.
“Sao Quận chúa tỷ tỷ lại mất hứng? Đây là đang ghen ư?”
Chiêu Vân Quận chúa lộ ra sắc mặt khó coi: “Uyển nhi đừng có nói lung tung, sao ta có thể ghen với y được?”
Người ngồi chung kiệu với Chiêu Vân Quận chúa chính là Tô Uyển Ngưng, hai người là chị em tốt, nhìn từ việc hai người ngồi chung một cái kiệu là biết.
Tô Uyển Ngưng che miệng cười khẽ: “Quận chúa còn ngại ngùng gì, người khác không biết chứ sao muội có thể không biết? Lần trước tỷ tiến cung, vốn không nên đi vấn an Nhung Phi nương nương.
Tỷ biết lúc đó Nhung Phi nương nương và Hoàng Hậu bất hòa, thế mà còn xen vào, chẳng lẽ không phải là vì muốn gặp Tứ hoàng tử ư?”
Chiêu Vân bị nói cho đỏ bừng mặt: “Ta… ta nào có.
Rõ ràng là ta muốn đi gặp đại biểu huynh! Đại ca của ta và đại biểu huynh có quan hệ tốt, nên mới bảo ta giúp huynh ấy hỏi xem đại biểu huynh có quyển sách bản giới hạn kia không.”
Tô Uyển Ngưng thấy đối phương vẫn không chịu thừa nhận bèn tranh thủ nói: “Ôi, vậy thì hết cách rồi.
Vốn muội còn định dẫn tỷ cùng đi chúc mừng Hàm Chi biểu ca, để tỷ cùng gặp vị An Vương phi tương lai này.
Nếu tỷ không muốn thì quên đi vậy.”
Chiêu Vân Quận chúa vừa nghe đã lập tức sốt ruột: “Đừng đừng….
Ôi, muội muội tốt của ta, muội đừng như vậy có được không? Vừa nãy ta… ta…”
Tô Uyển Ngưng cười nói: “Muội biết Quận chúa ngại, làm gì có cô nương nhà ai cứ thích người ta là lúc nào cũng nhắc đến đâu?”
Chiêu Vân Quận chúa lại thở dài, im lặng một lát rồi nói: “Đã nghe biểu huynh Lục Hàm Chi kia của muội là mỹ nhân hàng đầu kinh thành.
Hắn… rốt cuộc đẹp tới cỡ nào mà có thể khiến An Vương thích?” Người như An Vương từ nhỏ đã luôn lạnh lùng với mọi người, ngay cả Hoàng Thượng cũng không phải ngoại lệ, hắn chưa từng để bụng ai như vậy.
Tô Uyển Ngưng cũng không trấn an Chiêu Vân: “Đẹp chứ, muội lớn bằng này, đi khắp trong cung ngoài cung, trời nam đất bắc mà chưa thấy ai đẹp được như thế.”
Kể cả Tô Uyển Ngưng đã cố ý nói bằng vẻ thản nhiên nhất, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ ghen tỵ tột cùng.
Chiêu Vân ngẩn người, trên gương mặt là vẻ mất mát: “Bên ngoài đồn rằng y mẫn tuệ nhạy bén, lại cực kỳ đẹp, có lẽ là rất xứng đôi với An Vương nhỉ?”
Tô Uyển Ngưng lại lắc đầu nói: “Trên thế giới này không có ai xứng với An Vương.”
Chiêu Vân khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tô Uyển Ngưng, một luồng ánh sáng như có như không chiếu vào mắt nàng ta, chỉ nghe Tô Uyển Ngưng bổ sung: “Trừ Quận chúa tỷ ra.”
Chiêu Vân gật đầu theo bản năng, đột nhiên ánh mắt trở nên kiên định: “Cha ta là Trấn Bắc Vương, mẫu thân là Minh Hi Trưởng công chúa, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, còn ai so bì được với ta? Trên đời này, người xứng đôi với An Vương chỉ có mình ta!”
Xa xa là hoàng cung, Tô Uyển Ngưng và Chiêu Vân định vào cung để vấn an Hoàng Hậu nương nương.
Gần đây tâm trạng của Hoàng Hậu rất buồn bực, vốn bà ta tưởng rằng Đại hoàng tử bị giam vào ngục Đại Chiêu, Vũ Uy Đại tướng quân bị biếm là chuyện mười mươi.
Ai dè Tứ hoàng tử lại ngàn dặm xa xôi về cướp ngục, sự việc chuyển biến bất ngờ, hiện giờ lại thành Tam hoàng tử vào ngục.
Kẻ đần độn như Tam hoàng tử kia vốn là người khó làm nên nghiệp lớn.
Kể cả hắn ta có một ông cậu thuộc bộ lạc Lang Vương chống lưng, nhưng cái nơi lạnh khủng khiếp kia thì có bao nhiêu binh lực có thể lấy ra cho hắn ta mượn?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy Nhung Phi mới là kình địch của bà ta.
Nhung Phi có hai đứa con, trừ Sở Vương ra thì còn An Vương.
Sở Vương như một con mọt sách, không muốn làm Hoàng Đế thì cũng dễ hiểu, nhưng An Vương kia lại là người tập võ.
Nhung Phi trong lúc vô tình hay cố ý đều lộ ra sự yêu thích và thừa nhận đối với đứa con trai An Vương này.
Nói cái gì mà hắn như con ruột của mình, kế tục được truyền thống thượng võ nhà họ Nhung.
An Vương này chính là kẻ máu lạnh, nếu Thái Tử đối kháng với hắn, chưa chắc đã nắm phần thắng.
Tận đến lúc Tô Uyển Ngưng tới bóp vai cho Hoàng Hậu, tâm trạng của bà ta mới tốt hơn một chút.
Gương mặt đoan trang của bà ta tản bớt sự u ám: “Vẫn là Uyển nhi của ta hiếu thảo nhất.
Nếu Thái Tử có thể hiếu thảo được một nửa như con thì ta cũng không cần lo lắng cho nó đến vậy.”
Tô Uyển Ngưng cười cười, đứng dậy đi rót trà cho Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương nói gì thế? Thái Tử điện hạ là hiếu thảo nhất, nghe nói ngài ấy đang kiếm quà mừng thọ cho người khắp nơi đấy.
Chắc người cũng biết, mỗi lần đại thọ của nương nương, điện hạ đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà cho người.”
Lời này vừa vặn chọc trúng tâm can của Hoàng Hậu, cuối cùng bà ta cũng cười nói: “Ôi chao, con nhóc này, thế mà càng hiểu tính Thái Tử hơn cả ta đấy! Sao nào? Có phải gần đây Thái Tử không đi tìm con? Lại nói, Thái Tử nạp Lương Thị cũng lâu rồi mà chưa thấy động tĩnh gì, ngược lại để An Vương hớt tay trên.
Ta cũng sốt ruột, đang định nạp thêm thị thiếp cho Thái Tử.
Nha đầu, ta biết xuất thân của con không cao, nếu nạp con làm Trắc phi thì có hơn nửa là Hoàng Thượng sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu con có thai thì sẽ khác, đến lúc đó mẹ quý nhờ con, bản cung có thể làm chủ để con được phong làm Trắc phi.
Thế nào? Con và Thái Tử đã thương nhau từ lâu, cũng đến lúc tìm cơ hội để làm lễ Nạp Thái cho hai đứa.”
Tô Uyển Ngưng vừa nghe, gương mặt nhỏ đã xấu hổ tới đỏ bừng lên: “Ôi! Nương nương lại trêu con, người mà còn như vậy nữa là Uyển nhi sẽ không bao giờ vào cung bầu bạn với người nữa đâu!”
Hoàng Hậu cười thoải mái, sự bực bội mấy ngày nay đã biến mất hơn nửa, nhìn kiểu gì cũng thấy cô nương này hợp ý mình.
Mà ở thôn trang, việc kinh doanh của Lục Hàm Chi cũng đạt tới một làn sóng mới.
Lúc mới bán xà phòng, cậu sẽ tặng một mẫu dùng thử cho các cô nương.
Đi kèm với bản dùng thử sẽ là hướng dẫn sử dụng về việc sau khi sử dụng có lên mụn hay không.
Mặt trên còn ghi chú rõ thành phần của xà phòng, để mọi người chú ý xem bản thân có bị dị ứng với thành phần nào hay không.
Bởi vì chất da mỗi người mỗi khác, tuy không tới mức dị ứng, nhưng thành phần chứa axỉ béo hòa tan như mỡ heo trong xà phòng rất dễ khiến cho những cô nương có làn da dầu bị mụn.
Vì thế, Lục Hàm Chi còn lập thêm một cương vị cố vấn ở từng chi nhánh.
Nếu các cô nương có câu hỏi gì về vấn đề dưỡng da thì có thể hỏi mấy tỷ tỷ cố vấn xinh đẹp.
Vốn còn lo lắng mấy cô