Có lẽ là không ngờ tới Sở Vương sẽ có phản ứng như vậy, Lục Húc Chi cũng thấy mê mang.
Hắn chần chờ hỏi: “Ngươi… không nhận ra à?”
Sở Vương vẫn ngơ ngác, lắc đầu nói: “Lâm thần y nói là… Đàn ông trưởng thành uống thuốc thánh xong, cơ thể sẽ khác với bọn thiếu niên.
Cho nên ta… ta mới… không nghĩ tới phương diện đó.
Chẳng lẽ ta… thật sự có thai?”
Sau khi ý thức được chuyện này, Sở Vương nhịn không được méo miệng, giọng ngượng ngùng: “Húc lang, nếu ta có thể sinh con cho huynh, ta sẽ rất vui.”
Quả thực Lục Húc Chi cũng bị hắn ta làm cho tức cười.
Vì sao người này chẳng chịu nghĩ cho bản thân mà cứ muốn sinh con cho hắn vậy.
Hắn thở dài: “Chuyện này là Hàm nhi nói cho ta biết.
Đệ ấy nói thấy ngươi cứ bị nôn nghén, hô hấp nặng nhọc nên mới nghi ngờ ngươi có thai.
Nhưng cụ thể có hay không thì phải để Lâm thần y khám cho.”
Khỏi cần Lục Húc Chi dặn dò, Vũ Văn Giác đã sai người đi mời Lâm thần y rồi.
Hắn ta biết Lục Húc Chi đã biết chuyện của Chiên Vân Quận chúa, lập tức cười trấn an: “Huynh yên tâm đi, chuyện này mẫu phi sẽ nghĩ cách giúp ta.
Mấy ngày nay bà tìm phụ hoàng cầu xin ân điển, dẫn Chiêu Vân Quận chúa cùng đi dạo chơi kinh thành.
Ít nhất sẽ chống chọi được mười ngày, đủ để ta nghĩ ra đối sách.”
Lục Húc Chi bỗng ôm Sở Vương vào trong lòng: “Ngươi không nên giấu ta, ngươi định một mình nghĩ cách đối phó ở trong phủ ư? Lần nào ngươi cũng làm vậy, lần trước ngươi bị nhốt vào ngục cũng gạt ta.
Cái tính tình này của ngươi, muốn để ta phải nói bao nhiêu lần mới chịu sửa đây?”
Sở Vương bày ra dáng vẻ thân vương, nghiêm túc nói: “Bổn vương là thân vương, chẳng lẽ còn phải để một Hàn Lâm Biên Tu nho nhỏ như huynh nghĩ cách ư?”
Lục Húc Chi lập tức khom người khiêm tốn nói: “Đúng đúng đúng, Vương gia quyền cao chức trọng, hạ quan mặc cảm.”
Sở Vương bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, vui vẻ nói: “Ta biết sai rồi, lần sau sẽ sửa đổi, được chưa?”
Lục Húc Chi thẳng lưng lên, nhìn hắn ta rồi nghiêm túc nói: “Thật sự sẽ sửa?”
Sở Vương gật đầu: “Về sau ta sẽ không bao giờ liều lĩnh như thế nữa, cũng sẽ không một mình gánh vác.
Về sau có thế nào thì chúng ta cũng sẽ cùng thương lượng đối sách, thế đã được chưa?”
Rốt cục Lục Húc Chi cũng thở ra một hơi, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đó! Khi nào mới khiến ta bớt lo đây?”
Sở Vương cũng hết cách: “Phụ hoàng không chịu thả ta về đất phong, nếu ông ấy chịu thả thì chúng ta đã chẳng cần giấu giấu giếm giếm như thế này.
Đến lúc đó huynh cầu xin một chức quan ở chỗ nào xa xa, đi đến đất phong của ta làm Tuần Phủ cũng được.”
Lục Húc Chi đáp: “Nhìn tình huống trước mắt thì sợ là khó lắm.
Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, e là muốn đặt hết mấy vị Hoàng tử trưởng thành trước mắt mới yên tâm nổi.
Hơn nữa… chuyền về đất phong cũng chưa chắc đã tốt.”
Bên kia biển Đông đang có nạn cướp bóc, tuy cách còn xa, còn có cả một trạm kiểm soát, thế nhưng ai mà biết trước được tương lai?
Lúc này Lâm thần y đeo theo hòm thuốc sau lưng đi vào, người trẻ tuổi mặc một thân áo trắng, mặt như quan ngọc chắp tay với Sở Vương: “Vương gia, thần đến bắt mạch cho người.”
Lục Húc Chi quay đầu lại nói với Lâm thần ý: “Lâm huynh.”
Lâm thần y gật đầu với hắn, người từ trước tới nay luôn ít nói chỉ ra dấu tay, mời Sở Vương ngồi lên ghế.
Hắn lấy một cái gối kê tay đặt lên bàn, để Sở Vương đặt tay lên gối.
Sau đó hắn sờ vào cổ tay của Sở Vương, hơi nhíu mày rồi thu tay về.
Sở Vương và Lục Húc Chi nhìn thoáng qua nhau, hỏi: “Sao rồi?”
Lâm thần y nhìn hai người bằng ánh mắt hơi trách cứ: “Các người… không thể kiềm chế một chút à?”
Sắc mặt của cả hai đều ngượng ngùng, Sở Vương hắng giọng: “Tại ta tại ta, thần y đừng úp mở nữa, có phải thật sự ta…”
Lâm thần y gật đầu: “Cũng không hẳn là nên trách người, thuốc thánh này là thế, người khó nhịn được cũng là điều dễ hiểu.”
Phản ứng của Sở Vương lại bình tĩnh không ngờ, thậm chí hắn ta còn thấy hơi vui sướng: “Tốt lắm, thần y không cần lo đâu.
Ta và Húc Chi thương nhau, chuyện này sao mà tránh được.
Ta đã lựa chọn uống thuốc thánh thì đã sớm chuẩn bị tâm lý có con.
Hết thảy đều đúng như mong muốn, không phải là chuyện tốt à?”
Lục Húc Chi đứng bên cạnh nhìn hắn ta, ánh mắt cũng dần kiên định hơn, hắn nắm lấy tay Sở Vương: “Hết thảy sẽ có ta che chở hai người, dù có khó khăn thế nào thì cũng sẽ có đường lui mà.”
Lâm thần y cúi đầu viết gì đó trên tờ giấy ghi phương thuốc, sau đó giao cho Lục Húc Chi: “Lục đại nhân, cứ bốc thuốc theo đơn này, là thuốc an thai tĩnh dưỡng.
Đừng có để mệt nhọc quá độ, nhưng mà nên đi bộ nhiều một chút.
Ngày nào ta cũng sẽ tới bắt mạch cho Vương gia, giúp người thuận lợi sinh con.”
Lục Húc Chi cảm ơn Lâm thần y: “Làm phiền Lâm huynh quá.”
Sau khi tiễn Lâm thần y đi rồi, Lục Húc Chi đã quyết tâm, hắn cầm tay Sở Vương, bỗng nhiên nở nụ cười mà rằng: “Ngay cả ông trời cũng thương chúng ta, quá tốt rồi, nhà họ Lục sẽ có thêm một đứa bé.”
Sở Vương nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta đặt tên nó là Linh Dục đi!”
Lục Húc Chi đáp: “Đất thiêng sinh hiền tài, được đấy, tên hay.”
Sở Vương nói: “Con của Hàm Chi là Linh Hi, con chúng ta cứ gọi là Linh Dục đi.”
Lục Húc Chi nói: “Con của Hàm Chi sớm muộn gì cũng sẽ sửa thành họ Vũ Văn, chắc Linh Hi cũng sẽ được Hoàng Thượng ban tên hoặc tước hiệu thôi.”
Nói tới đây, cả hai lại bắt đầu thắc mắc: “Huynh nói xem, con của Hàm Chi rốt cuộc là của ai? Không phải thật sự là con A Mân đấy chứ?”
Lục Húc Chi lắc đầu: “Nhỡ là thế thì sao? Đừng quên hôm Hàm Chi gặp chuyện, Tứ điện hạ cũng tới nhà họ Lục chơi giống ngươi.
Hơn nữa ngài ấy còn đi ra từ sân viện của Hàm Chi, nói không chừng đúng là ngài ấy đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, Lục Húc Chi lại hơi lo lắng: “Nhỡ Hoàng Thượng mà biết chuyện này, có khi nào sẽ cảm thấy đây là đang vấy bẩn huyết mạch của hoàng thất không?”
Vũ Văn Giác lắc đầu: “Không có ai nói thì sao mà biết được.
A Mân sẽ càng không bao giờ nói bậy.”
Tất nhiên Lục Húc Chi cũng biết rõ về thân thế của Vũ Văn Mân.
Tính của Vũ Văn Mân lạnh lùng, không quá để bụng cái gọi là “luân lý cương thường”, có lẽ cũng vì xuất thân của hắn.
Mà ở hậu viện nhà họ Lục, Lục Hàm Chi trơ mắt nhìn trai thẳng sắt thép Vũ Văn Mân mặt thúi quắc vừa bị Tô Uyển Ngưng chặn đường bước về phía mình.
Hắn lạnh mặt “túm” nhóc mập trong lòng cậu qua bế, nhíu mày nói: “Lục nhị ca đâu?”
Lục Hàm Chi