Tuy nửa câu đầu Vũ Văn Mân không hiểu, nhưng nửa câu sau thì có.
Ban đầu lúc nghe Chiêu Vân kể, hắn còn giữ thái độ nghi ngờ.
Nàng ta thở phì phì đi tìm hắn, bảo Vương phi của hắn ban ngày ban mặt tuyên dâm, uống rượu mua vui với mấy người đàn ông.
Tuy hắn quát mấy câu, bảo nàng ta sớm quay về phủ Quận chúa nghỉ ngơi nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng mà tới đây xem thử.
Lục Hàm Chi là tiểu lang quân, uống rượu thì cũng được thôi nhưng nên đóng cửa uống một mình, không thì sẽ dễ gặp chuyện.
Gần đây đúng là cậu có hay uống rượu nhưng cũng không xảy ra việc gì.
Có điều… vẫn sẽ bị người gièm pha mà?
Chỉ thấy Hòa Minh ở một bên cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ, gần như quỳ xuống với Vũ Văn Mân.
Mặt Vũ Văn Mân âm u như trời đầy mây đen, hắn vừa mới trách mắng Chiêu Vân Quận chúa ăn nói bậy bạ xong, giờ tận mắt nhìn thấy bộ dạng nà của Lục Hàm Chi, chính tai nghe thấy cậu nói mấy câu kia, hắn thật sự không thể biện hộ giúp cậu được.
Vũ Văn Mân khiêng Lục Hàm Chi lên, nói với Hòa Minh: “Ngươi ra ngoài trước đi, để ta xử lý.”
Hòa Minh như được đại xá, dập đầu rồi lủi mất dạng.
Kể cả bản thân là tên sai vặt thân cận của thiếu gia nhưng gã vẫn là đàn ông, chuyện sau đó không thể đùa được.
Nếu An Vương điện hạ đã tới, như vậy cứ giao cho An Vương thôi.
Bọn họ có hôn ước, dù không hợp lễ nghi nhưng với tình hình trước mắt thì là cách tốt nhất rồi.
Vũ Văn Mân khiêng Lục Hàm Chi về buồng trong, ném người lên giường, âm u nói: “Ngươi uống bao nhiêu rượu vậy hả?”
Lục Hàm Chi vẫn nghe hiểu tiếng người, giơ ngón tay đáp: “Một… vò?”
Ừm, vò rượu lúc nãy bị quăng đầy ở sân, chắc là tầm 1,5 kg.
Vũ Văn Mân lo cho cậu xong thì đắp chăn lên, vừa định ra ngoài gọi người nấu canh giải rượu thì đột nhiên tay áo bị túm chặt, Lục Hàm Chi say xỉn hết sức dính người, gương mặt hồng hồng chọc người yêu thương.
Đáng tiếc tên mặt than lãnh cảm này không hiểu mấy chuyện phong nguyệt, lúc này sắc mặt của hắn đã đen như sắp có bão.
Nhưng Vũ Văn Mân lại không thể làm gì nhóc dính người này, đành mặc kệ cậu kéo tay áo mình, miệng lè nhè: “Thiếu gia ta đây… mông vểnh eo thon, hàng to xài tốt, ngủ một lần không bị thiệt, ngủ hai lần là ngươi kiếm lời to!”
“Sao ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta thủ thân như ngọc hai mươi mấy năm, trăm phần trăm sạch sẽ, nếu không phải thấy mặt mũi ngươi khá được, ta mới không thèm nói nhiều với ngươi đâu.”
“Mà thủ thân như ngọc thì có ích gì đâu? Kết quả đêm đầu tiên cứ thế trao đi.
Cái gì mà nguyện trung trinh một lòng, đến già không chia xa.
Đầu năm nay còn ai xem đó là lời thật lòng nữa?”
Nói tới đây, Lục Hàm Chi khóc hu hu: “Gặp phải kẻ bội tình bạc nghĩa, hợp rồi lại tan… mỗi người đi một ngả.
Đời người ấy mà! Vẫn nên tận hưởng lạc thú trước mắt!”
Vũ Văn Mân bất động, mặc kệ cậu mượn rượu làm càn trên người mình.
Có lẽ hắn cũng dâng lên mấy phần đồng cảm với Lục Hàm Chi, dù sao cậu thề non hẹn biển với người ta mà lại bị phụ bạc, cũng là kẻ đáng thương.
Uống rượu rồi xả hết nỗi lòng một phen, dễ hiểu mà.
Vũ Văn Mân nói: “Ngươi nghỉ ngơi lát đã, đừng dày vò bản thân, ảnh hưởng tới chính mình.”
Lục Hàm Chi lắc đầu, càng nói hăng hơn.
“Đừng nghiêm túc vậy! Tới đây nào, ta dạy ngươi… cộng phó vu sơn…”
Nói xong, cậu khoát lên bả vai Vũ Văn Mân, nhắm đôi mắt đẹp hôn lên đôi môi lạnh lẽo mà có hình dáng hoàn hảo kia của đối phương.
Vũ Văn Mân giật mình, lúc Lục Hàm Chi cười khẽ vươn lưỡi ra định khuấy đảo trong miệng hắn thì đẩy cậu ra, kinh hãi nhìn người bị đẩy ra xong lại ngoan hơn, ôm gối đầu định ngủ kia, ánh mắt hắn phức tạp không biết đang nghĩ gì.
Hắn siết chặt nắm đấm, không thể so đo với con ma men càng không thể đánh tiểu lang quân được.
Đối phương không khóc không quậy, chỉ ôm gối thì thào tự nói.
“Khó quá đi… ta khổ quá má… mịa cái hệ thống chó má! Có giỏi thì mày tự làm nhiệm vụ đi!”
Vũ Văn Mân không nghe rõ nửa câu sau, lúc này đầu óc hắn rối bời vội ra ngoài gọi người nấu canh giải rượu cho Lục Hàm Chi.
Loan Phượng bưng canh giải rượu tới, Vũ Văn Mân bèn nâng Lục Hàm Chi dậy giúp cậu uống hết.
Uống xong, Lục Hàm Chi bắt đầu ngủ.
Thấy cậu ngủ yên, không bị kí.ch thích phát t.ình vì uống rượu, hắn mới yên tâm rời khỏi phòng.
Trước khi đi, Vũ Văn Mân còn dặn dò Loan Phượng và Cầm Sắt: “Bảo vệ kỹ phòng của y, đừng để ai đi vào.
Nếu y mượn rượu làm càn, các ngươi hầu hạ y đàng hoàng, để gã sai vặt ra canh cửa chặt vào.
Với cả tìm người đưa mấy gã say kia về nhà, nếu lần sau Vương phi còn làm loạn thì các ngươi cứ sai người báo tin cho ta, tự ta tới khuyên can y.”
Loan Phượng và Cầm Sắt gật đầu xác nhận, khom người tiễn bước An Vương.
Vũ Văn Mân lại dừng chân, xoay người bổ sung: “Quên đi, chuẩn bị một gian phòng cho ta, đêm nay bổn vương ngủ lại.”
Loan Phượng nhanh chóng chạy đi chuẩn bị phòng cho An Vương điện hạ, Cầm Sắt ở lại chăm sóc Lục Hàm Chi.
Đêm nay Lục Hàm Chi lại ngủ rất say, giống như say rượu đã xả hết nỗi lòng của cậu.
Nhìn cậu có vẻ bất cần đời, nhưng thật ra bên trong lại cất giấu một trái tim lạc quan mà kiên cường.
Nếu không cậu cũng sẽ không thể đi từng bước cẩn thận, sợ bản thân mình chưa đủ lớn mạnh đã phải chống lại nữ chính.
Lúc nửa đêm tỉnh giấc, Lục Hàm Chi tựa vào đầu giường nhớ lại, có phải mình high quá rồi không?
Đầu cậu đau như sắp nứt ra, không được tỉnh táo cho lắm.
Cậu chỉ mơ hồ nhớ là mình uống say xong thì đã “đè” ai đó, song lại cảm thấy chắc là mơ thôi.
Rượu là thứ tốt, nhưng không nên uống nhiều.
Lúc cậu còn đang cố nhớ lại, bên ngoài bỗng truyền tới một giọng nói: “Ngươi tỉnh rồi?”
Lục Hàm Chi sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn thấy là ai xong, cậu lập tức vỗ vỗ ngực.
Sau đó thắc mắc: “An Vương điện hạ? Sao ngài lại ở đây?”
Vũ Văn Mân bước tới dưới ánh đèn: “Có người tố giác với ta là An Vương phi phó.ng đãng, ban ngày uống rượu mua vui với các tá điền.”
Lục Hàm Chi: “…”
Ai rảnh dữ vậy?
Không phải là Tô Uyển Ngưng đấy chứ?
Lục Hàm Chi xoa huyệt thái dương, Vũ Văn Mân nhíu mày nói: “Khó chịu lắm à?”
Lục Hàm Chi khoát tay áo, ngẩng đầu nhìn khóe môi Vũ Văn Mân xanh xanh tím tím, ngạc nhiên nói: “Môi điện hạ làm