“Tõm” một tiếng, miếng “trư tiên” rơi xuống nước.
Lục Hàm Chi hắng giọng, tiện tay lấy khăn lông bên cạnh lau tay, đứng lên nói: “Sao ngài đi mà không có chút tiếng động nào vậy?”
Mỗi lần Vũ Văn Mân tới đều khiến cậu giật mình.
Mà đối phương lại nhìn vào chậu toàn trư tiên kia, nói: “Là do ngươi quá tập trung thôi.”
Lục Hàm Chi chỉ chỉ vào chậu sứ dưới chân, đáp: “Trư tiên kho đó! Ăn ngon lắm! Tối nay ở lại nếm thử chút nha?”
Mày của Vũ Văn Mân nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi, biểu cảm đầy ghét bỏ, hắn mở miệng: “Bổn vương không ăn thứ này.”
Lục Hàm Chi làm bộ kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mân, giơ ngón tay cái: “…Vương gia thật oai phong.”
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn thật sự hết cách với tiểu lang quân này, vốn hôm nay có việc quan trọng cần tìm cậu nhưng lúc này tự dưng hắn hơi buồn bực.
Nhưng Vũ Văn Mân lại không hiểu sao mình bực như thế, cạn lời thật!
Lục Hàm Chi dẫn Vũ Văn Mân đến đại sảnh, Loan Phượng cũng nhanh chóng bưng nước tới rồi lấy xà phòng trân châu Long Diên Hương cho cậu.
Trước nay Lục Hàm Chi chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, đương nhiên đồ mình dùng phải là loại tốt nhất rồi.
Rửa tay xong, Lục Hàm Chi về phòng thay một bộ thường phục màu đen rồi mới đi ra.
Thiếu niên vốn dĩ đã xinh đẹp, giờ mặc bộ quần áo này còn toát lên khí chất trầm ổn, khác hẳn mấy bộ áo gấm nhạt màu hay mặc ngày thường.
Mà cũng do sau khi xuyên sách Lục Hàm Chi đã cho may thêm một đống quần áo mới, cậu chẳng thích thường phục của tiểu lang quân chút nào.
Giống con gái vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng mặc thì không thoải mái lắm.
Cậu chỉnh lại lọn tóc hơi lộn xộn do làm món kho vừa nãy, hỏi: “Hôm nay Vương gia đến tìm ta là có chuyện gì sao?”
Vũ Văn Mân nói: “Ta tới nói cho Vương phi biết một tiếng, cách mà Vương phi nói lần trước ấy, thành công rồi.”
Lục Hàm Chi:???
Chấn động quá, mấy cái ý tưởng đó hả?
Vũ Văn Mân nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày, thánh chỉ ban hôn của Hoàng Thượng sẽ tới phủ Thái tử.”
Lục Hàm Chi:???
Không phải chứ điện hạ, ta chỉ thuận miệng nói muốn khiến Thái tử dính thêm chút phiền phức để hôn sự của Tô Uyển Ngưng bớt thuận lợi chút thôi.
Vậy mà ngài… đã giải quyết xong rồi à?
Cậu khó tin hỏi: “Cái này… Sao làm được hay vậy?”
Vũ Văn Mân đáp: “Cũng đơn giản thôi, nhũ mẫu của Trưởng công chúa… là người của Bổn Vương.”
Quào, cái loại chuyện như xếp người nằm vùng thế này, đối với một bạo quân thì đúng là chuyện nhỏ.
Lục Hàm Chi bội phục gật đầu: “Giỏi thật… Sau đó thì sao?” Một gián điệp nằm vùng đã có thể khiến Chiêu Vân Quận chúa gả đến phủ Thái tử thật ư?
Vũ Văn Mân đáp: “Ta chỉ kêu bà ấy chú ý tiến triển sự việc thôi, còn chuyện có thành hay không thì phải xem trưởng công chúa.”
Lục Hàm Chi nghi ngờ: “Vậy… ngài nói thế nào mà có thể thuyết phục trưởng công chúa hứa gả con gái cho Thái tử vậy?”
Vũ Văn Mân đáp: “Đơn giản, Minh Hi trưởng công chúa vốn là vật hy sinh để cân bằng triều cục của hoàng thất, bà ấy không muốn con gái mình phải bước vào vết xe đổ của mình.
Nhưng nếu số mệnh đã định trước phải trở thành vật hy sinh, thế chi bằng trở thành loại có thể quyền khuynh triều dã.”
Lục Hàm Chi bừng tỉnh, trong tương lai Thái tử sẽ trở thành Hoàng đế, Thái tử phi sẽ thành Hoàng Hậu.
Nếu ban hôn cho Sở Vương, cùng lắm chỉ làm thân vương phi dập đầu hành lễ với Hoàng Hậu.
Không thể không nói, những người đứng ở trung tâm quyền lực đều có đầu óc và thủ đoạn.
Nếu là cậu, cậu cũng sẽ chọn gả cho Thái tử chứ không phải là Sở Vương.
Dẫu sao không phải ai cũng biết chuyện Thái tử đã là thịt trong đĩa của Tô Uyển Ngưng.
Lục Hàm Chi gật đầu: “Bội phục, bội phục, vậy Vương gia định làm gì tiếp theo? Chuyện của nhị ca ta và Sở Vương…” Chưa tới hai tháng nữa, bụng của Sở Vương e khó mà giấu được.
Hắn ta không giống Lục Hàm Chi, ban đầu cậu được nha hoàn và ma ma trong phòng giấu giúp, hơn nữa tiểu lang quân không bước chân ra khỏi nhà, đương nhiên có thể lừa gạt được.
Cho đến khi bất ngờ sinh sớm, ma ma vội vã bí mật sai người đi tìm bà đỡ nhưng chuyện như vậy rất khó giữ kín, đành để bà đỡ chui qua lỗ chó vào trong phủ, đúng lúc bị Lục Hạo Chi bắt quả tang.
Vũ Văn Mân suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc chắn không thể lừa tiếp nữa.
Trước đây Đại hoàng huynh cứ mượn cớ sức khỏe không tốt, không chịu nạp Lương Thị.
Trong bốn hoàng tử đã trưởng thành, ngoại trừ Đại hoàng tử thì những người còn lại đều đã có thị thiếp hoặc Lương Thị.
Thậm chí bổn vương còn có cả con rồi đó thôi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Đừng nhắc chuyện này nữa được không?
Đại hoàng huynh đã 22, nếu còn từ chối nữa, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Đây là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết, hôn sự của Đại hoàng tử cứ như đang đánh Boss vậy, đánh chết con này thì tới con khác.
Lục Hàm Chi hỏi: “… An Vương điện hạ, không biết… trong lịch sử Đại Chiêu có hoàng tử nào là tiểu lang quân chưa?”
Vũ Văn Mân đáp: “Có, con trai thứ ba của một vị Hoàng đế, bởi vì sinh vào ngày âm tháng âm, mệnh phạm Thái Tuế.
Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, nói rằng e là vị Tam hoàng tử này có mệnh hại nước.
Hắn thân nam nhi lại có mệnh âm, âm dương ngược hướng…”
Nói tới đây, Vũ Văn Mân bỗng lộ vẻ tán dương, nhìn Lục Hàm Chi mà rằng: “Kế của Vương phi thật hay, vậy bổn vương đi làm đây.”
Lục Hàm Chi: Excuse meow???
Tui đã làm gì? Tui chưa kịp nói gì mà!
Nhưng Vũ Văn Mân đã vội phóng lên lưng ngựa, chạy nhanh đến mức vó ngựa đạp tung bụi mù.
Cách làm việc của người này thật là hùng hổ, vừa phát hiện có con đường đi là lập tức phắn ngay.
Nhưng Lục Hàm Chi cũng lười chơi trò đánh đố với bạo quân tương lai, cậu đi ra cửa phân công đám tạp dịch: “Đóng hộp đồ kho của các ngươi đem đến hai cửa tiệm mới mở kia đi.
Tại Ngự đã nói địa chỉ cho các ngươi biết chưa?”
Tạp dịch phụ trách làm công việc vận chuyển nói: “Đã nói rồi thưa thiếu gia, vậy bọn tiểu nhân đi đây.”
Lục Hàm Chi gật đầu, ba cửa hàng đã khai trương, chỉ cần chờ hàng tới là có thể tăng GDP.
Lúc này cậu cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, Lục Hàm Chi ngồi xe ngựa đi xem tình huống của tiệm nhỏ của mình.
Lục Hàm Chi rất chú trọng đến việc chọn địa điểm cho tiệm, trang trí cũng rất lịch sự tao nhã.
Cậu đi đến cửa tiệm ở thành Đông trước, vừa tới đã thấy một người đàn ông bụng phệ đang lôi kéo Tại Ngự nói gì đó.
Tại Ngự khổ sở cau mày, xem ra không biết phải trả lời ông ta thế nào.
Lục Hàm Chi nhanh chóng xuống xe ngựa, đến gần nói: “Tại Ngự, sao vậy?”
Tại Ngự vừa thấy Lục Hàm