Tiểu nha hoàn vào cửa thông báo một tiếng: “Bẩm quận chúa, Tô tiểu thư tới ạ.”
Từ khi xảy ra việc kia, Chiêu Vân quận chúa luôn rầu rĩ trốn trong phủ không ra ngoài, cũng chưa từng tìm Tô Uyển Ngưng nói chuyện.
Cảm tình của nàng ta và Tô Uyển Ngưng luôn rất sâu đậm, nay vừa nghe chị em tốt tới thì vội nói: “Mau, mời muội ấy vào.”
Không lâu sau, thiếu nữ mặc váy vàng nhạt bước vào theo sự dẫn dắt của nha hoàn.
Tô Uyển Ngưng vừa thấy quận chúa thì cau mày, nói: “Quận chúa của muội ơi, tỷ làm sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?”
Chiêu Vân thở dài, tiến lên kéo tay nàng ta, hỏi: “Muội đã nghe nói gì chưa?”
Tô Uyển Ngưng đáp: “Tỷ nói chuyện ban hôn à?”
Chiêu Vân gật đầu.
Tô Uyển Ngưng thở dài: “Không phải tỷ thích Tứ hoàng tử à? Sao bỗng nhiên lại…”
Chiêu Vân quận chúa không hề đề cập tới chuyện ngoài ý muốn của mình và Thái Tử, chỉ nói: “Sông có khúc người có lúc, Uyển Nhi à, ta có lỗi với muội.
Chỉ sợ.”
Tô Uyển Ngưng lắc đầu, nói: “Quận chúa đừng nói thế.
Thân phận Uyển Ngưng thấp kém, dù Thái Tử thương xót thì cũng chỉ có thể làm thị thiếp của ngài ấy.
Ngày sau vẫn được làm tỷ muội với quận chúa đã là chuyện Uyển Nhi cầu còn không được rồi.”
Chiêu Vân vô cùng cảm động, Tô Uyển Ngưng lại chuyển đề tài: “Chỉ là… Quận chúa của muội à, tỷ thật sự cứ như vậy mà khuất phục trước vận mệnh, cả đời chịu sự sắp đặt của Hoàng Thượng sao? Những gì tỷ yêu thích vẫn còn đang đợi tỷ mà.”
Trong nháy mắt đó, Chiêu Vân quận chúa bỗng nhiên bị thuyết phục, nàng ta âm thầm sờ khăn tay trong lòng, quay đầu nhìn Tô Uyển Ngưng.
Nói không chừng chàng thật sự yêu ta thì sao?
Nếu không, tại sao chàng lại đánh rơi khăn tay bên cạnh ta?
Có phải chàng cố ý không? Có phải… chàng muốn ta đào hôn để tìm chàng?
Nhưng khi nàng ta nhìn vào mắt Tô Uyển Ngưng thì lập tức khôi phục thần trí.
Nếu chàng yêu ta thì sao lại có con với người khác?
Nếu chàng yêu ta thì đã xin hoàng thượng ban hôn ngay hôm ta về kinh rồi.
Nếu chàng yêu ta thì sẽ không thờ ơ khi Hoàng Thượng có ý ban hôn cho hoàng trưởng tử.
Chiêu Vân quận chúa lắc đầu, nói: “Quên đi.
Thái Tử ca ca đối đãi với ta dịu dàng lịch sự, ta tự biết bản thân hiện giờ đã không thể đòi hỏi như mong muốn được nữa.
Không chấp nhận số phận thì còn làm gì được đây?”
Chiêu Vân Quận chúa đã thất thân cho Thái Tử.
Danh tiết của con gái quan trọng thế nào, nàng ta hiểu rất rõ.
Tô Uyển Ngưng ở đối diện lại vô cùng kinh ngạc, nói với Chiêu Vân quận chúa: “Quận chúa, tỷ… thực sự từ bỏ ư?”
Chiêu Vân quận chúa đáp: “Không từ bỏ thì sao? Khiến Mân ca ca rơi vào hiểm cảnh kháng chỉ bất tuân ư? Vân Nhi không làm được.”
Hai tay Tô Uyển Ngưng giữ lấy bờ vai của Chiêu Vân quận chúa, nàng ta trừng mắt nói: “Quận chúa, tỷ nhìn vào mắt muội đi.
Tứ hoàng tử mới là tình yêu đích thực của tỷ.
Tỷ yêu ngài ấy, tỷ có thể làm mọi thứ vì ngài ấy! Tỷ có thể vì ngài ấy mà không màng tất cả!”
Song, Chiêu Vân quận chúa lại nhíu mày thật chặt, nàng ta đấu tranh một hồi, đẩy tay Tô Uyển Ngưng ra, hơi không vui nói: “Uyển Nhi, muội làm đau ta rồi! Hôm nay muội làm sao vậy? Thánh chỉ ban hôn của Hoàng Thượng là thứ nói kháng là kháng được sao? Uyển Nhi, muội muốn hại ta sao? Còn nữa, có phải muội không muốn ta gả cho Thái Tử ca ca không? Sợ ta cướp mất vị trí của muội trong lòng huynh ấy? Ta nói rồi, ta sẽ không làm vậy.
Ta và huynh ấy chỉ là bị ép thành thân thôi, người huynh ấy yêu nhất là muội.
Nhưng muội cũng không thể bắt ta không màng sống chết đi tìm Mân ca ca chứ? Ta vẫn còn cha mẹ, ta không thể mặc kệ bọn họ mà tùy hứng làm bừa.”
Tô Uyển Ngưng hết sức kinh ngạc.
Tấn công tinh thần của nàng ta lại thất bại lần nữa.
Phải biết để chuẩn bị cho lần tấn công tinh thần này, nàng ta đã hao phí tất cả năng lượng hiện có.
Nếu lần này thất bại thì nàng ta lại phải tích lũy rất lâu nữa.
Tô Uyển Ngưng sắp tức chết, nhưng nàng ta hết cách rồi, dù sao đối diện cũng là Quận chúa, là quý nhân nắm quyền sinh sát.
Nàng ta đành giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, khôi phục bộ dạng nhu nhược, xoa nhẹ nơi cổ tay: “Không phải đâu Quận chúa, Uyển Nhi sao có thể để tỷ không màng sống chết được cơ chứ? Chỉ là muội thấy tiếc thay cho tỷ thôi.
Thôi bỏ đi, sau này chúng ta chung sống sớm chiều, cũng coi như là bầu bạn.”
Lần trước Thái Tử tìm Tô Uyển Ngưng nói muốn sớm cưới nàng ta về.
Nhưng không được, nàng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm ở nhà họ Lục.
Nếu không xử lý tốt chuyện ở nhà họ Lục thì sẽ để lại hậu quả rất lớn.
Không thể giữ lại cụ bà Lục nữa.
Bà cụ quanh năm chịu sự khống chế để hút năng lượng của nàng ta, nay tinh thần đã vô cùng kiệt quệ.
Nhưng chỉ cần nàng ta ngừng tấn công tinh thần, bà cụ tĩnh dưỡng nửa năm là có thể khôi phục lại như cũ.
Nếu lúc này Tô Uyển Ngưng vào phủ Thái Tử thì bà cụ sẽ khôi phục lại, chuyện nàng ta khống chế bà cụ làm lúc trước cũng không còn là trò đùa nữa.
Đợi tới lần sau, khi năng lượng tấn công tinh thần được dự trữ đầy thì tiễn bà cụ lên đường luôn!
Mà ở thôn trang, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng nghênh đón đơn đặt hàng đầu tiên sau khi thành lập xưởng chế biến thực phẩm chín Hàm Ký.
Cuối cùng cậu cũng không còn tập trung vào kinh thành mà bắt đầu mở rộng ra các khu vực xung quanh.
Trước đây, chế biến thực phẩm chín luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, bây giờ mở rộng quy mô, cân bằng cung cầu.
Nhưng vẫn còn chưa đủ đạt tổng thu nhập 20000 lượng.
Hơn nữa thứ như đồ ăn chín, cậu sẽ không chọn hoàng cung để tiêu thụ.
Dù sao cũng là đồ ăn vào miệng, thân thể của mấy quý nhân không phải trò đùa, cho dù họ muốn ăn thì cũng là do ngự thiện phòng xử lý, tuyệt đối không để người ngoài nhúng tay.
Ngay lúc Lục Hàm Chi đau đầu thì nhìn thấy có một công nhân đang đẩy xe lông lợn định đổ vào trong hố rác.
Ánh mắt Lục Hàm Chi sáng lên, cậu lập tức tiến lên ngăn cản: “Này? Lông lợn đừng đổ đi, đẩy sang sân bên kia cho ta.”
Đó là một sân nhỏ đổ nát bị bỏ trống, Lục Hàm Chi sai người đến dọn dẹp, biến nó thành một phòng thí nghiệm.
Trước đây cậu hay phát minh trong sân của mình, thường xuyên khiến nó vừa bừa bộn vừa có mùi.
Bây giờ cậu sẽ sắp xếp riêng ra một gian thành phòng làm việc.
Nhóm người làm nghe thiếu gia căn dặn, tuy còn thắc mắc không biết cậu cần lông lợn bẩn thỉu này làm gì, nhưng thiếu gia đã yêu cầu, bọn họ bèn lập tức bảo người thu gom lông đưa đến nơi cậu chỉ định.
Lục Hàm Chi chưa từng thấy bàn chải lông lợn ở thế giới này, cũng không có bàn chải đánh răng.
Người dân ở đây làm sạch miệng bằng cách nhai lá bạc hà hoặc là súc miệng bằng