Nghe Vũ Văn Mân nói mà lòng Lục Hàm Chi thấy ấm áp, cậu ôm A Thiền, chợt nhận ra rằng dường như sự ỷ lại và ký thác của bản thân đối với A Thiền quá nhiều, quá sâu nặng.
Vì sao lại có chuyện một số người mẹ hay nuông chiều con cái, đặc biệt là những người mẹ đơn thân, những người dễ nuôi dạy ra một đứa con có nhân cách không kiện toàn.
Chính bởi vì thân là cha mẹ, mà bản thân cậu cũng chưa hoàn hảo nên mới ký thác, gửi gắm cả linh hồn của mình lên người con cái.
Chắc gì điều ấy đã không phải là một gánh nặng đối với đứa nhỏ.
Lục Hàm Chi thở dài, từ khi mình xuyên vào sách, nhờ có A Thiền làm bạn nên cậu mới có thể bước đi trên con đường này đường hoàng như vậy.
Còn không phải vì cậu coi A Thiền trở thành chỗ dựa tinh thần sao, từ việc mua sữa bột cho bé ăn, đến việc đổi cho bé nhiều loại đồ chơi và đồ ăn vặt mà bé thích.
Vì sao không cần vú nuôi?
Vì sao không tuyển luôn thợ mộc về làm đồ chơi?
Vì sao cậu lại bịa chuyện vô nghĩa, nói với người hầu rằng A Thiền đã được nuôi lớn bằng từng miếng đồ ăn mình nhai trước rồi bón lại cho bé, còn hơn là mượn tay người khác tới chăm bé?
Lục Hàm Chi nghĩ đến đây thì hoảng sợ, vì phản ứng vừa rồi của mình mà sợ.
Nếu A Thiền gặp chuyện thật, vậy mình sẽ biến thành Vương phi hắc hóa bên cạnh Vũ Văn Mân.
Nghĩ đến đây, Lục Hàm Chi không nhịn được mà nhìn A Thiền đang ngủ say trong ngực, nói với Vũ Văn Mân: “Vậy ngài có thể xem A Thiền là con ruột mà yêu thương được không?”
Vì A Thiền vốn là con ruột của ngài.
Vũ Văn Mân không hề nghĩ ngợi mà đáp ngay: “A Thiền không chỉ là con trai ruột của ta mà còn là Thế Tử của phủ An thân vương ta.
Ngày mai… à không, đêm nay hai người hãy theo ta đến Vương phủ ở đi! Thôn trang đó không an toàn.”
Trước đây hắn không nghĩ nhiều như vậy, một cậu ấm thế gia thì ai đi gây sự chứ?
Giờ nghĩ lại thì thấy mình nghĩ sai rồi.
Nếu cậu mang danh An Vương phi, điều đó đã khẳng định A Thiền là con trai của mình.
Đúng là hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà chắc chắn A Thiền sẽ bị người khác theo dõi.
Lần này bọn họ không được như ý, chắc chắn sẽ còn lần tiếp theo.
Nếu không bảo vệ tốt cha con họ, chính hắn cũng không thể an tâm làm việc khác.
Đây cũng là mục đích của Lục Hàm Chi, hiện giờ khắp thiên hạ đều đã biết thân phận của A Thiền, nhưng lại không có danh hiệu tương ứng bảo vệ bé.
Lục Hàm Chi nhìn hắn cười: “Cảm ơn phu quân.”
Vũ Văn Mân bất đắc dĩ thở dài, mới nãy người này còn đòi chết đòi sống, giờ đã khôi phục cảm xúc nhanh như vậy.
Hắn thấy thành kiến trước đây của mình với cậu thật đúng là không thể giải thích nổi, hắn luôn tán thưởng những người thông minh.
Dù cho đời trước đã không ít lần chịu thiệt do cậu.
Nghĩ lại thì, những binh lực được sắp xếp bên người Thái Tử ở đời trước, ước chừng đều là cậu giúp đỡ bày ra.
Ngược lại là người phụ nữ mà sau này trở thành vợ cả của Vũ Văn Quân, dường như vẫn luôn không có cảm giác tồn tại đối với hắn.
Hơn nữa hành vi của nàng ta có hơi khó hiểu, ngoại trừ mở to đôi mắt nhìn hắn thì cũng là khóc lóc nỉ non khiến hắn không thể hiểu nổi.
Trở lại thôn trang, Lục Hàm Chi lập tức dặn người hầu gọi người đến dưới vách núi nâng thi thể của A Mãn trở về.
A Mãn bị bán vào phủ làm người hầu, không có người thân, cũng không gả cho ai.
Bị bán cho hết người này tới người kia, thân thế rất đáng thương, bên người chỉ có đứa con nuôi, sống nương tựa lẫn nhau.
Đứa con nuôi kia của bà mới 6 tuổi, gầy gộc suy dinh dưỡng nhưng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, đi học thời gian thì biết mấy chữ, đã có thể giúp được vài việc trong phủ.
Lục Hàm Chi thấy rất chua xót, cậu nói với Loan Phượng mắt còn đang đỏ hoe vì khóc: “Ngươi gọi Tiểu Lục Tử vào phòng ta! Sau này nó chính là tùy tùng bên người Thế Tử, thăng làm người hầu nhất đẳng.”
Loan Phượng quỳ xuống dập đầu với Lục Hàm Chi: “Ta thay A Mãn cảm ơn thiếu gia, bà ấy nhất định mừng thay cho Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử được bà ấy nhặt ở ngoại thành khi mới mấy tháng tuổi, được bà ấy mớm từng miếng cơm ngụm nước mà lớn lên, vài ngày trước bà ấy còn đang tự hỏi có trường học nào chịu nhận thằng bé không.
Thiếu gia, A Mãn là người tốt, xin người hãy trả thù thay bà ấy.”
Vành mắt Lục Hàm Chi cũng đỏ: “Ngươi yên tâm, thù nhất định phải trả, Tiểu Lục Tử cũng sẽ được chăm sóc tốt.
A Mãn không thể chết oan, bọn chúng phải trả giá đắt vì cái chết của bà ấy.”
Đối đầu trực diện thôi mà?
Lục Hàm Chi không sợ đấu tay đôi với Tô Uyển Ngưng, chỉ sợ nàng ta lại giở trò trong tối.
So chiêu với Tô Uyển Ngưng mấy lần, tuy rằng toàn thắng nhưng những ám chiêu của nàng ta không phải lần nào cũng phòng được.
Trừ Tô Uyển Ngưng ra, không có người thứ hai nào làm chuyện này.
Nàng ta phải hận A Thiền tới cỡ nào chứ?
Khi bé sinh ra thì đã lên kế hoạch để mình ra tay bóp ch3t bé, giờ A Thiền đã sắp nửa tuổi mà nàng ta vẫn còn muốn giết A Thiền.
A Thiền có ý nghĩa đặc thù gì với nàng ta sao?
Chân A Thiền đạp thất tinh, dựa theo nhân số học thì ý là “có chí lớn, làm nên chuyện lớn”.
Cậu đoán có phải sự tồn tại của Tô Uyển Ngưng đúng là vì ngăn cản tiến trình lịch sử nào đó không?
Nghĩ đến những chuyện này thật sự quá đau đầu, đành tạm thời xử lý tốt những chuyện trước mắt.
Không lâu sau vài công nhân chạy đây, bọn họ hành lễ với cậu rồi báo cáo: “Thiếu gia, đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của mấy người đó.”
Lục Hàm Chi nhíu mày, Vũ Văn Mân bên cạnh nói: “Ta đã cử ám vệ đi tìm, chỉ cần bọn chúng còn sống thì không thể ra khỏi kinh thành.”
Nhóm ám vệ của Vũ Văn Mân có năng lực làm việc rất mạnh, kỹ năng chuyên môn vững chắc, tin rằng sẽ nhanh chóng có tin tức.
Lục Hàm Chi gật đầu rồi xoay người trở về phòng.
A Thiền đã tỉnh, do đói khát nên bé không ngủ nhiều.
Lục Hàm Chi đã chuẩn bị sẵn sữa bột, ngâm vào nước nóng giữ ấm, chờ bé thức.
Thấy A Thiền tỉnh, Lục Hàm Chi lập tức cầm bình sữa lên đặt vào miệng bé.
A Thiền thật sự đói đến lả người, bé ôm bình sữa bú rất nhanh, bú liền tù tì hai bình lớn mới chịu ngừng.
Ngã từ trên cao xuống như vậy thì đừng nói là con nít, cả người lớn còn sợ điếng cả