Khi cảm giác mềm mại truyền tới, dường như Vũ Văn Mân đã bị thứ tình hương mê người kia xông lên đầu.
Hắn giật lùi về sau một bước, Lục Hàm Chi mất thăng bằng, suýt đã ngã lăn ra đất.
Vũ Văn Mân lại bước lên đỡ lấy cậu: “Ngươi sao thế?”
Lục Hàm Chi cũng biết tình trạng hiện tại của mình thế nào.
Cậu ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay mình, lắc mạnh đầu: “Không ổn lắm, ngài mau… nghĩ cách đi! Nếu không thì ta có thể… sẽ làm vài việc không tốt… với ngài.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt hiện sự khát cầu nhưng lại cố lùi về sau, ý muốn chạy trốn.
Lúc này Lục Hàm Chi chưa hoàn toàn bị cơn sóng tình nhấn chìm, vẫn còn một chút lý trí.
Cậu cũng không ngờ mình sẽ bước vào kỳ ph@t tình không báo trước như vậy.
Chỉ có thể nhân lúc vẫn còn tỉnh táo mà cầu xin Vũ Văn Mân: “Mau… trói ta lại, khóa cửa vào.
Ngài… ngài tới thư phòng, đừng quan tâm ta.”
Còn chưa đợi Lục Hàm Chi nói xong, Vũ Văn Mân đã cắt lời cậu: “Không được, như vậy quá nguy hiểm.
Ta phải canh chừng ngươi, không thì rất dễ xảy ra chuyện.”
Mùi hương của tiểu lang quân sẽ hấp dẫn đàn ông trong vòng trăm mét, trừ khi bên cạnh cậu đã có một người đàn ông tản ra hơi thở lãnh địa của hắn, không thì tiểu lang quân này sẽ bị mặc định là hoa chưa chủ.
Ánh mắt Lục Hàm chi hướng về phía Vũ Văn Mân càng thêm mê muội, cậu nói: “Vậy ngài đừng có trách ta không khách sáo nhé… ư… sắc đẹp trước mặt, không phải ai… cũng có nghị lực này đâu…”
Vũ Văn Mân thở dài, lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên rồi nói: “Ta đã sớm chuẩn bị rồi, Lâm thần y cho đó, có thể tạm thời giải quyết… tình trạng của ngươi.”
Nói tới đây, Vũ Văn Mân lại thấy bản thân mình không tốt lắm.
Mùi hương của Lục Hàm Chi thấm vào tâm can khiến hắn chìm đắm.
Hắn bước lên đỡ cậu lên giường, đút thuốc vào miệng cậu.
Lục Hàm Chi ăn viên thuốc, nằm trên giường một hồi lâu mới có cảm giác lấy lại được quyền khống chế tâm trí.
Cậu cố ngồi dậy lắc lắc đầu, hỏi: “Có còn loại thuốc này không? Chuẩn bị cho ta nhiều một chút, mẹ nó khó chịu quá thể! Vừa rồi ta có một cảm giác muốn xơi 10 anh zai cường tráng! Nếu thực sự không được thì cho ta cái máy đóng cọc cũng được!”
Máy đóng cọc phía đối diện: “…”
Cổ họng Vũ Văn Mân hơi cứng lại, hắn hít sâu, nói: “Bây giờ đã thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Lục Hàm Chi lắc đầu, đáp: “Không sao rồi, cảm ơn.”
Hầu kết của Vũ Văn Mân chuyển động: “Không sao là tốt… bổn vương ra ngoài một chút.”
Lục Hàm Chi gọi hắn lại: “Này!”
Vũ Văn Mân dừng lại, quay đầu nhìn mái tóc đen như thác của Lục Hàm Chi bị mồ hôi làm ướt.
Giờ khắc này, Lục Hàm Chi tựa như tiên đồng lạc bước chốn phàm trần.
Áo trong màu đỏ khiến gương mặt của cậu càng thêm khuynh thành.
Cơn sóng tình chưa lui càng khiến ánh mắt cậu nhuốm sắc màu d*c vọng.
Lục Hàm Chi li3m môi với hắn: “An thân vương thiên phú dị bẩm ha!”
Nói xong, ánh mắt của cậu trắng trợn liếc về phía dưới của đối phương.
Sắc mặt Vũ Văn Mân thay đổi.
Hắn nghiêng người, đè lên người đang nằm trên giường, hai chân chen vào hai chân cậu, khàn khàn nói: “Nếu ngươi không biết sống chết, ta sẽ để ngươi toại nguyện, cho ngươi một cái máy đóng cọc như ý muốn.”
Lục Hàm Chi cúi đầu cười cười, đẩy hắn ra: “An thân vương giữ mình trong sạch, không uống chút rượu thì sao có thể xuống tay được?”
Uống rượu rồi thì mới bảo gì làm đó, muốn ngoan bao nhiêu là ngoan bấy nhiêu.
Vũ Văn Mân đứng dậy đi ra gian ngoài, sai nha hoàn chuẩn bị bồn tắm.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười của hỉ bà: “Chúc mừng Vương gia chúc mừng Vương gia, lần này Vương phủ sẽ có thêm một tiểu Vương gia.”
Biểu cảm của Lục Hàm Chi trong phòng vô cùng đặc sắc, rõ ràng bọn họ chẳng làm gì mà lại bị người ta hiểu lầm thành như vậy.
Cậu có hơi hối hận, sớm biết thế thì vừa rồi đã không nhịn nữa, đã không được hưởng thụ mà còn phải chịu thiệt.
Đáy lòng Lục Hàm Chi dần dần dâng lên một chút mất mát, sau cảm giác bình tĩnh khi đã áp chế được cơn sóng tình là xíu tiếc nuối.
Rất khác với cảm giác bình tĩnh lại sau khi “hành sự” xong.
Sự trống rỗng của sự thỏa mãn khác xa với sự trống rỗng do mất mát.
Cũng may Vũ Văn Mân là quân tử.
Hắn và nguyên chủ chỉ có một lần ngoài ý muốn, hai bên đều không biết, cũng không cần chịu trách nhiệm.
Nhưng cậu thì không được.
Nếu cậu và đối phương đã xảy ra quan hệ thì ràng buộc giữa bọn họ không chỉ còn là A Thiền.
Lục Hàm Chi băn khoăn rất nhiều thứ, nhất là sau khi làm xong nhiệm vụ, cậu còn có thể trở về hay không?
Cậu chỉ xuyên sách chứ không thuộc về thế giới này.
Nếu có thể thì để lại nguyên chủ ở nơi này, liệu y có thể tiếp nhận kết cục như vậy không.
Lục Hàm Chi suy nghĩ rất nhiều rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Buổi tối cậu mơ thấy nỗi sợ khi bị sếp đì.
Sếp nhận một hạng mục thiết kế trang web, giao cho Lục Hàm Chi.
Một phương án thay đổi nhiều lần, cuối cùng sửa đến hỏng hóc, đập luôn cả máy tính.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy người bên cạnh đang lạnh lùng nhìn mình bèn khó hiểu hỏi: “Ngài… nhìn người ta như vậy, người ta sẽ xấu hổ đấy.”
Vũ Văn Mân nói: “Ban đêm ngươi ngủ không thể yên tĩnh chút à? Nếu không phải ta nặng thì không biết đã bị ngươi đá xuống đất bao nhiêu lần rồi.”
Cuối cùng hắn hết nhịn nổi, chặn hai chân cậu lại, thế mới được ngủ an ổn.
Lục Hàm Chi mê mang gãi đầu: “Hả? Ban đêm ta ngủ không yên như vậy sao? Trước đây ta chưa từng ngủ với ai, thật đúng là không biết.
Xin lỗi nha! Ta không đá ngài xuống thật chứ?”
Mặt Vũ Văn Mân không chút thay đổi: “Ngươi có thể thử xem.”
Lục Hàm Chi thử đá một phát, rốt cục cũng hiểu mình không thể đá hắn xuống giường.
Cmn giống hệt cục sắt.
Lẽ nào đây thật ra không phải chân mà là hai cột sắt?
Lục Hàm Chi xoa chân: “Người luyện võ các ngài đều luyện bản thân thành như vậy à?”
Vũ Văn Mân không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ, toàn thân hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào mềm đâu.
Hắn lật chăn xuống giường, khoác thêm áo ngoài rồi nói: “Bổn vương đi tắm rửa, ngươi cũng đứng lên rửa mặt rồi ăn chút gì đi!”
Lục Hàm Chi nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn là muốn cười: “Ôi, cùng đi đi! Ta cũng muốn đi tắm.”
Một thanh trọng kiếm nện vào giường kêu vang một tiếng, cả