Vũ Văn Mân nghe mà cũng rầu, rõ ràng tối qua hắn đã làm gì đâu, sao giờ lại bị hiểu lầm vậy chứ?
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lục Hàm Chị lại để ý việc A Thiền c ắn vào cổ mình, thằng nhóc này đúng là biết chọn chỗ mà cắn.
Nhưng sao hắn bỗng thấy vui trong lòng nhỉ?
Lục Hàm Chi hắng giọng như cam chịu lời Thái Hậu, ngại ngùng nói: “Thái Hậu, người… Đừng có chọc ghẹo con nữa mà.”
Vũ Văn Mân:???
Thái Hậu cười, cuối cùng thò tay vào ngực lấy ra một túi vải màu xanh, bên trong đựng ngọc như ý trắng noãn.
Xem ra A Thiền sắp nhận được quà rồi.
Bé đã nhận được mấy món quà từ những nhân vật tai to mặt lớn, phần lớn đều tặng ngọc như ý, cũng có người tặng ngọc bội khắc khóa ngọc.
Thái Hậu nhét ngọc như ý vào trong yếm lớn của A Thiền: “Con biết cái này là của ai không?”
Lục Hàm Chi lắc đầu.
Thái Hậu cười nói: “Đây là của tiên đế ban tặng, nhưng ta giữ lại cũng không có tác dụng gì nên tặng cho A Thiền.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc, vội túm Vũ Văn Mân cùng đứng dậy hành lễ với Thái Hậu: “Đa tạ sự yêu thích của Thái Hậu dành cho A Thiền.”
Thái Hậu xua tay bảo bọn họ ngồi xuống, nói: “Cũng không phải vật quan trọng gì, người không còn thì giữ vật làm chi?”
Có thể thấy Thái Hậu vẫn còn tình cảm với tiên đế.
Tiên đế ít nạp phi, những phi tần khác sau khi canh giữ hoàng lăng được mấy tháng thì Thái Hậu cũng ban ân điển cho các nàng, người thì đi theo con cái, người thì tìm một nơi để dưỡng lão.
Lục Hàm Chi nói: “Nếu Thái Hậu thấy buồn chán, có thể tới thôn trang của con để khuây khỏa.
Con vừa mới xây một lò nung, tính làm một bức tượng phật Quan Âm để dâng lên cho Thái Hậu, chúc mừng đại thọ 60 của người.”
Thái Hậu sửng sốt, bật cười: “Không ngờ con còn nhớ được đại thọ của ai gia, ta chỉ sợ Hoàng Thượng đã quên mất chuyện này rồi.”
Lục Hàm Chi nói: “Hoàng Thượng mỗi ngày đều bận rộn lo toan việc nước.
Hoàng Thượng nhất định sẽ không quên đại thọ của người đâu, đây là đại thọ của người, phải để người dân cả nước cùng nhau ăn mừng mới đúng.”
Thái Hậu phất tay: “Ai gia già rồi, không muốn làm phiền phức như vậy.
Nhưng mà cái lò nung mà con nói là gì? Nghe khá thú vị, để hôm nào ta tới chỗ con xem thử.”
Lục Hàm Chi cười bảo: “Vậy thì tốt quá ạ! Tới lúc đó người có thể tự mình làm đồ sứ, tự mình làm ra sẽ có cảm giác thành tựu hơn.”
Ngoài ra còn có rất nhiều lò nung sản phẩm mỹ nghệ, Lục Hàm Chi sẽ dốc hết sức nghiên cứu, dỗ Thái Hậu vui mới được.
Lục Hàm Chi luôn cảm thấy người có thể trở mình thành bá chủ hậu cung nhất định không đơn giản.
Trong cốt truyện gốc không nhắc đến, có lẽ với Thái Hậu thì đó không phải việc gì đáng nói.
Rời khỏi điện Thái Hậu thì đã giữa trưa, Vũ Văn Mân nghĩ rồi kéo Lục Hàm Chi: “Đi thôi! Tới cung của mẫu phi ăn cơm nào.”
Lục Hàm Chi nói: “Nhung phi nương nương có chuẩn bị cơm sao?”
Vũ Văn Mân buồn cười: “Chẳng lẽ để Vương phi của An thân vương ngươi bị đói sao?”
Lục Hàm Chi không hề có cảm giác ưu việt nào: “Thân phận này xài tốt thật.”
Vũ Văn Mân đáp: “Vương phi thích là được.”
Lục Hàm Chi nói: “Như hai chúng ta giờ cũng tốt nhỉ, thích chơi gì thì chơi nấy.
Có điều Vương gia này, nếu ngài có thích ai đó thì cũng đừng nên chậm trễ bản thân đấy.”
Vũ Văn Mân dừng chân, nhìn Lục Hàm Chi đang mặc cát phục với vẻ đăm chiêu.
Lục Hàm Chi hôm nay thiếu đi vài nét quyến rũ, tăng thêm vài phần tuấn tú, bộ cát phục này mặc trên người cậu càng thêm chút uy nghi.
Người như cậu nếu im lặng thì có thể xem như mỹ nhân mà thưởng thức, nhưng hễ mở miệng là ảo tưởng tan biến hết.
Đẹp thì có đẹp nhưng quá lầy lội, lầy tới không biên giới.
Vũ Văn Mân nói: “Ngươi không cần lo, lý do ta đi lấy thuốc ở chỗ Lâm thần y là để ngươi không bị thất thân ở chỗ ta, sau này còn đường lui với “móng heo lớn” kia của ngươi.”
Lục Hàm Chi buồn cười không biết nên nói gì, lại muốn chọc ghẹo hắn: “Không phải chứ… Vương gia để ý chuyện này vậy sao? Ngài bận tâm… Chính mình bị người khác “ngủ” thế ư?”
Vũ Văn Mân không biết đáp sao cho phải, hỏi thẳng vậy thì kêu hắn nói thế nào đây? Hắn lại không nhịn được nhớ tới dáng vẻ Lục Hàm Chi bị d*c vọng tra tấn đêm qua, cổ họng khẽ nuốt.
Hắn nhấc chân đi về phía trước: “Không.”
Đúng vậy, sao hắn phải để ý, hắn cũng không thấy chuyện này là vết nhơ gì cả.
Lục Hàm Chi cười khùng, vội đuổi theo Vũ Văn Mân: “Ngài không bận tâm thật à? Nhưng ta để ý lắm! Một người đàn ông chỉ cần ngủ với đàn ông khác hay phụ nữ khác thì sẽ không còn trong sạch nữa! Chậc chậc, ta đâu phải loại đàn ông không sạch sẽ này.”
Vũ Văn Mân:???
Biết rõ cậu đang kiếm chuyện nhưng Vũ Văn Mân vẫn chịu không nổi muốn bổ đầu cậu ra xem.
Hắn thấy may mà mình còn ôm A Thiền ở trong lòng, nếu không hắn sẽ không nhịn được mà đánh đầu chó của cậu.
Nhung quý phi từ sáng sớm đã ngóng trông bọn họ vào cung, dù sao bà cũng đã mấy ngày không được thấy bọn nhỏ rồi.
Chỉ đáng tiếc, Sở Vương bên kia thấy không thoải mái trong người nên không vào cung được.
Lần này chỉ có An thân vương và An thân vương phi đến.
Nhung quý phi sai ngự thiện phòng chuẩn bị rất nhiều món ăn mà Vũ Văn Mân thích, lại chuẩn bị thêm không ít món ăn vặt cho trẻ con, mong ngóng bọn họ tới đây từ sớm.
Kết quả đợi cho tới giữa trưa mới nhìn thấy con trai dắt theo con dâu đi vào Thần Hi Các.
Đại cung nữ Nhĩ Nhã vừa thấy người thì lập tức sai các tiểu cung nữ bưng đồ ăn lên.
Thần Hi Các nhanh chóng bày một bàn đồ ăn đầy ấp.
Lục Hàm Chi chưa kịp hành lễ thì bà đã hấp tấp ôm lấy A Thiền từ trong lòng cậu.
Tính tình của Nhung quý phi ở trước mặt bọn họ lại càng thoải mái tự do.
Vũ Văn Mân tập mãi thành quen, thân là con gái nhà tướng, mẫu phi của hắn không giống nhón phụ nữ yếu đuối trong cung kia.
Hoàn toàn không kém cạnh cánh đàn ông chút nào.
Nhung quý phi vừa ôm A Thiền vừa nói: “Hai con mau vào trong ngồi đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.
Ta đã sai Nhĩ Nhã lấy một bình rượu hoa quế tự ủ ra để hai con nếm thử chút.”
Hai người hiếm khi ăn ý với nhau, cùng vươn tay tỏ vẻ từ chối: “Không được không được, cảm ơn mẫu phi nhiều lắm!”
Nhung quý phi sửng sốt, sau đó bật cười.
Lúc này bà mới nhớ tới đứa con trai nhỏ này của bà chỉ cần một ly đã gục, vợ của nó còn là một tiểu lang quân.
Chẳng qua bà đã chuẩn bị trước: “Mân Nhi có thể uống được hai chén rượu hoa quế mà ta ủ, hôm nay con uống một chén thôi.
Hàm Nhi… Có phải đêm qua con vừa tới kỳ không?”
Lục Hàm Chi:???
Nhung quý phi nhìn cổ cậu rồi nói: “Dấu vết sau tai còn chưa hết nữa kìa…”
Lại nhìn thoáng qua cổ của Vũ Văn Mân: “Chậc chậc, xem ra hôm qua các con chiến đấu kịch liệt lắm.”
Lục Hàm Chi:!!!
Bộ người là thám tử hay gì thế?
Vũ Văn Mân cũng bó tay, hắn liếc Lục Hàm Chi: “Nếu bổn vương sớm biết thế này, không bằng làm thật luôn?”
Lục Hàm Chi nói: “Bổn Vương phi cũng đang có ý này, Vương gia muốn tối nay bổ sung lại không?”
Vũ Văn Mân: “…”
Dù sao cũng không thể lưu manh hơn cậu được,
Vũ Văn Mân nghe mà cũng rầu, rõ ràng tối qua hắn đã làm gì đâu, sao giờ lại bị hiểu lầm vậy chứ?
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lục Hàm Chị lại để ý việc A Thiền c ắn vào cổ mình, thằng nhóc này đúng là biết chọn chỗ mà cắn.
Có điều, sao hắn lại thấy vui trong lòng thế nhỉ?
Lục Hàm Chi đối diện hắng giọng như cam chịu lời Thái Hậu, cậu ngại ngùng nói: “Thái Hậu, người… Đừng có chọc ghẹo con nữa mà.”
Vũ Văn Mân:???
Thái Hậu cười, cuối cùng thò tay vào ngực lấy ra một túi vải màu xanh, bên trong đựng ngọc như ý trắng noãn.
Xem ra A Thiền sắp nhận được quà rồi.
Bé đã nhận được mấy món quà từ những nhân vật tai to mặt lớn, phần lớn đều tặng ngọc như ý, cũng có người tặng ngọc bội khắc khóa ngọc.
Thái Hậu nhét ngọc như ý vào trong yếm lớn của A Thiền: “Con biết cái này là của ai không?”
Lục Hàm Chi lắc đầu.
Thái Hậu cười nói: “Đây là của tiên đế ban tặng, nhưng ta giữ lại cũng không có tác dụng gì nên tặng cho A Thiền.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc, vội túm Vũ Văn Mân cùng đứng dậy hành lễ với Thái Hậu: “Đa tạ sự yêu thích của Thái Hậu dành cho A Thiền.”
Thái Hậu xua tay bảo bọn họ ngồi xuống, nói: “Cũng không phải vật quan trọng gì, người không còn thì giữ vật làm chi?”
Có thể thấy Thái Hậu vẫn còn tình cảm với tiên đế.
Tiên đế ít nạp phi, những phi tần khác sau khi canh giữ hoàng lăng được mấy tháng thì Thái Hậu cũng ban ân điển cho các nàng, người thì đi theo con cái, người thì tìm một nơi để dưỡng lão.
Lục Hàm Chi nói: “Nếu Thái Hậu thấy buồn chán, có thể tới thôn trang của con để khuây khỏa.
Con vừa mới xây một lò nung, tính làm một bức tượng phật Quan Âm để dâng lên cho Thái Hậu, chúc mừng đại thọ 60 của người.”
Thái Hậu sửng sốt, bật cười: “Không ngờ con còn nhớ được đại thọ của ai gia, ta chỉ sợ Hoàng Thượng đã quên mất chuyện này rồi.”
Lục Hàm Chi nói: “Hoàng Thượng mỗi ngày đều bận rộn lo toan việc nước.
Hoàng Thượng nhất định sẽ không quên đại thọ của người đâu, đây là đại thọ của người, phải để người dân cả nước cùng nhau ăn mừng mới đúng.”
Thái Hậu phất tay: “Ai gia già rồi, không muốn làm phiền phức như vậy.
Nhưng mà cái lò nung mà con nói là gì? Nghe khá thú vị, để hôm nào ta tới chỗ con xem thử.”
Lục Hàm Chi cười bảo: “Vậy thì tốt quá ạ! Tới lúc đó người có thể tự mình làm đồ sứ, tự mình làm ra sẽ có cảm giác thành tựu hơn.”
Ngoài ra còn có rất nhiều lò nung sản phẩm mỹ nghệ, Lục Hàm Chi sẽ dốc hết sức nghiên cứu, dỗ Thái Hậu vui mới được.
Lục Hàm Chi luôn cảm thấy người có thể trở mình thành bá chủ hậu cung nhất định không đơn giản.
Trong cốt truyện gốc không nhắc đến, có lẽ với Thái Hậu thì đó không phải việc gì đáng nói.
Rời khỏi điện Thái Hậu đã tới giữa trưa, Vũ Văn Mân nghĩ rồi kéo Lục Hàm Chi: “Đi thôi! Tới cung của mẫu phi ăn cơm nào.”
Lục Hàm Chi nói: “Nhung phi nương nương có chuẩn bị cơm không?”
Vũ Văn Mân buồn cười: “Chẳng lẽ còn để Vương phi của An thân vương như ngươi bị đói sao?”
Lục Hàm Chi không hề có cảm giác ưu việt nào: “Thân phận này xài tốt thật.”
Vũ Văn Mân nói: “Vương phi thích là được.”
Lục Hàm Chi nói: “Tình huống như hai chúng