Lục Hàm Chi tỏ vẻ bản thân rất oan uổng, vội la lên: “Máy bay! Là máy bay nhỏ! Do thằng bé không nói sõi, dạy nó là máy bay, nó nói thành kê kê! Ta cũng chịu thôi!”
Dù gì mới 7 tháng tuổi, nói được coi như thuộc phạm trù thiên tài rồi.
Vũ Văn Mân khó hiểu: “Máy bay là gì?”
Lục Hàm Chi: “… À… Là một loại đồ chơi khoa học viễn tưởng ấy mà.”
Vũ Văn Mân mê mang gật đầu, dù sao vị Vương phi hời của hắn luôn có đầy những suy nghĩ kỳ cục, hiếm khi hắn nghe hiểu được.
Nhưng Vũ Văn Mân lại thấy rất hứng thú với cái máy bay nhỏ này, máy bay vừa lên dây cót đã “phành phạch” bay về phía trước.
Lục Hàm Chi nói: “Vương gia ngài xem, loại đồ vật hoàn toàn tự động này nếu có thể ứng dụng cho giao thông hoặc sản xuất nông nghiệp thì sẽ tiết kiệm rất nhiều sức người sức của.”
Nhưng với năng suất hiện tại, e là 1% cũng không nổi.
Vũ Văn Mân tán thành gật đầu: “Tiết kiệm nhân lực là kiểu như ngươi từng nói à?”
Lục Hàm Chi đáp: “Đúng vậy… nhưng trước mắt thì chưa chế tạo được, càng khỏi nói đến ứng dụng.” Có một số việc chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Giống như một nhà ba người bọn họ muốn được sống yên bình mà cũng không được.
Ngay lúc Lục Hàm Chi định giải thích nguyên lý của máy bay cho Vũ Văn Mân, Lục Húc Chi và Sở Vương vội vàng đi vào.
Sở Vương vừa vào cửa đã nói: “Hoàng Thượng cáo bệnh bãi triều, từ mai Thái Tử sẽ bắt đầu chính thức giám quốc.”
Vũ Văn Mân không hề ngạc nhiên: “Lúc lâm triều Hoàng Thượng có nói.”
Sở Vương: “Là bởi vì trắc phi của Thái Tử đã cứu Hoàng Thượng sao?”
Vũ Văn Mân đáp: “Ừ, hẳn có liên quan!”
Lục Hàm Chi nghe là biết Tô Uyển Ngưng đã công kích tinh thần Hoàng đế.
Cậu còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ giai đoạn thứ ba, dù trước đó cậu không lãng phí điểm giao dịch thì cũng không thể đổi pháp khí phòng ngự cho Hoàng đế được, mà tuy hệ thống có một cái đạo cụ trao đổi nhưng lại bị giới hạn thời gian, không ổn cho lắm.
Lục Hàm Chi lắc đầu, cảm thấy tốc độ vẫn quá chậm.
Đâu thể trách cậu được, cốt truyện sảng văn không tốt ở điểm này, trong tuyến sự nghiệp sẽ xen lẫn tuyến cốt truyện, trong tuyến cốt truyện thỉnh thoảng còn dính líu đến tuyến tình cảm.
Tuy cậu không có tuyến tình cảm, nhưng diễn biến cốt truyện vừa nhiều vừa phức tạp.
Sở Vương nói: “Hoàng Thượng có ý gì? Không phải từ trước đến nay ông ấy luôn ghét chuyện này à? Vì sao lần này lại bình tĩnh cho Thái Tử thực quyền như vậy?”
Vũ Văn Mân nói: “Cứ ngồi yên theo dõi thôi, dù sao hiện giờ chúng ta chưa bị tổn thất gì, đâu thể 1 kích đã đánh bại được Thái Tử, mà nhà họ Doãn cũng sẽ không thất sủng ngay.”
Sở Vương và Lục Húc Chi gật đầu đồng ý.
Lục Hàm Chi cũng biết vậy.
Bây giờ cậu đang vội làm nhiệm vụ nên không tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa mà lấy “Lục Phúc Thuận Ý” hôm qua mình mang về ra.
Cậu đặt hộp gấm lên bàn: “Nhị ca nhị tẩu, đệ có vài món đồ hiếm muốn cho hai người xem.”
Sở Vương mặc quần áo rộng thùng thình, bụng dưới hơi nhô lên dưới áo bào.
Thấy Lục Hàm Chi lấy hộp gấm ra, hắn ta lập tức hứng thú tiến lại gần, hỏi: “Ồ? Là thứ tốt gì?”
A Thiền bị Vũ Văn Mân thả xuống đất, nhóc con ôm máy bay nhỏ ngồi ở nơi đó lắp “cạch cạch”.
Vũ Văn Mân cũng ngồi cạnh đó, thấy Lục Hàm Chi mở hộp gấm, sáu món đồ sứ trắng nõn như ngọc nằm ngay ngắn.
Sở Vương cầm một món lên nói: “Ồ? Là noãn ngọc à? Noãn ngọc trắng tinh không tì vết như vậy thật sự rất quý.”
Lục Hàm Chi lại cười bảo: “Không phải đâu nhị tẩu, đây là ấm sứ uống trà.”
Sở Vương kinh ngạc: “Ấm sứ? Này… sao có thể? Không có chút tì vết, sao là sứ được? Ngay cả ngọc cũng không thể nào trắng tinh như vậy.”
Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi cũng kinh ngạc, ấm sứ này cực kỳ hoa mỹ khiến người ta yêu thích không buông tay.
Nếu là ngọc thì có thể xưng là bảo vật thế gian!
Lục Hàm Chi lại nói là sứ, làm cho bọn họ không thể tin nổi.
Cậu cười nói: “Thật sự là bình sứ mà, có điều dùng cao lanh nung thành, là đất sét trắng thượng hạng đấy! Đệ còn nung làm hai cái khóa đồng tâm tặng cho nhị ca và nhị tẩu.”
Nói xong, Lục Hàm Chi lấy từ trong ngực ra hai món trang trí bằng sứ nhét vào tay Sở Vương.
Sở Vương nhận lấy, yêu thích vô cùng.
Chỉ thấy đồ trang trí hình trái tim kia toàn thân mượt mà trắng nõn, không có vết rạn nứt nào.
Sở Vương nhìn sáu món đồ sứ trắng như ngọc kia, lại nhìn đồ trang trí trắng nõn trong tay, hỏi: “Hàm Chi định mở cửa hàng mới sao?”
Lục Hàm Chi đáp: “Đang lên kế hoạch, có điều chất lượng của bình sứ quá tốt, chắc chỉ có người quyền quý mới dùng được!”
Sở Vương nói: “Chưa chắc, so với ngọc thạch, đồ sứ có giá thành rẻ hơn nhiều.”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Có lý.”
Sở Vương hỏi: “Hàm Chi muốn hiến cho Thái Hậu mấy món đồ sứ này à?”
Lục Hàm Chi tiếp tục gật đầu: “… Sắp tới là đại thọ 66 của Thái Hậu, Hoàng Thượng nói phải tổ chức thọ yến cho bà.
Đệ cảm thấy tặng những thứ này cho Thái Hậu rất hợp lý.”
Sở Vương nghĩ một hồi: “Quả thật là món quà tốt, đến lúc đó không chỉ Thái Hậu thích mà có khi còn làm nhiều người giật mình, vừa lúc tuyên truyền cho đồ sứ của chúng ta.”
Mọi người đều gật đầu phụ họa.
Bốn người lại nói chuyện thêm lát, sau đó Lục Húc Chi và Vũ Văn Mân đến thư phòng bàn việc, để lại Sở Vương và Lục Hàm Chi nói chuyện.
Lục Hàm Chi như có điều suy nghĩ, nói: “Đệ đang nghĩ nên dùng cái cớ gì đây? Nhị tẩu cảm thấy “điềm lành trời ban” thế nào?”
Sở Vương nói: “Được đó, nhưng nếu như là “điềm lành trời ban” thì chỉ mấy món bình sứ này còn chưa đủ.”
Lục Hàm Chi cũng cảm thấy thế.
“Điềm lành trời ban” ư!
Hay là nung một pho tượng Quan Âm bằng sứ đi!
Nói xong chuyện chính, Lục Hàm Chi bắt đầu tán gẫu việc nhà với Sở Vương.
Thật ra cậu thích tán gẫu việc nhà hơn, dù sao cậu bị ép