Các quan viên đều trợn tròn mắt, dù sao người duy nhất muốn dâng lễ vật hợp ý Thái Hậu cũng không chỉ có một mình Tô Uyển Ngưng.
Nhưng người dụng tâm đ ến mức dùng máu của mình chép kinh, thậm chí chép kinh Vạn Ngôn cũng chỉ có mình nàng ta mà thôi.
Khó trách nhìn sắc mặt trắc phi của Thái Tử vừa tái nhợt vừa yếu ớt, hoá ra là vì chép kinh cho Thái Hậu à?
Giữa sân, tiếng xì xào vẫn không ngừng, ngay cả Thái Hậu cũng kinh ngạc với quyển kinh Phật này.
Bà đứng dậy, gật đầu nói: “Trong phủ Thái Tử đều những là những đứa trẻ ngoan ngoãn hiếu thảo, nhưng thật sự không cần vì bà già sắp xuống mồ này mà hành hạ sức khỏe của mình như thế.
Vân nhi thêu bằng tóc còn được, dù sao cũng không tổn hại đến căn nguyên.
Nhưng mỗi ngày lấy máu chép kinh quá tổn hại cơ thể, nhất là con gái mang trong mình nhiệm vụ nối dõi tông đường cho hoàng gia, con tuyệt đối không được làm ảnh hưởng tới sức khỏe của mình.”
Tô Uyển Ngưng tiến lên quỳ trước mặt Thái Hậu, nói: “Thái Hậu dạy phải, là Uyển nhi cân nhắc không chu toàn.
Chỉ vì con kính yêu Thái Hậu, thành kính với Phật Tổ, hy vọng có thể cảm hoá Phật Tổ, cầu cho Thái Hậu mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi.”
Thái Hậu gật đầu: “Tấm lòng của con, ai gia rất trân trọng.” Bà ra hiệu cho Tiểu Bính Tử: “Đi cất đi!”
Thái Tử khá hài lòng, đại thọ của Thái Hậu vốn là sân chơi của nữ quyến.
Vợ cả và thị thiếp đều khiến hắn ta nở mày nở mặt.
Nhất là Uyển nhi, không tiếc tổn thương thân thể để dâng đại lễ tặng Thái Hậu, đúng là đáng khen.
Quả nhiên, Thái Hậu sai tiểu thái giám mang ghế cho nàng ta ngồi xuống bên cạnh.
Mọi món quà tiếp theo chẳng phải đồ cổ thì là tranh chữ quý giá, nhưng tất cả đều rơi xuống kiếp tầm thường.
Thái Hậu không thiếu đồ vật quý giá, thứ bà thiếu chỉ là tấm lòng.
Mục dâng quà sắp kết thúc, nhưng vẫn không thấy Lục Hàm Chi đến.
Nhung quý phi là người cuối cùng, bà dâng lên một chuỗi phật châu Xá Lợi, có thể coi là món quà Thái Hậu thích nhất.
Bởi vì sau khi Thái Hậu nhận chuỗi phật châu này đã trực tiếp cầm luôn trong tay.
Nhung quý phi đứng qua một bên, nghiêng đầu hỏi Vũ Văn Mân: “Hàm nhi có chuyện gì vậy? Sao còn chưa đi ra? Sắp đến tiết mục kịch rồi.”
Thái Hậu thích xem kịch về tài tử giai nhân, Hoàng đế đã cố ý chọn một vài gánh hát không tệ đến tạo niềm vui cho Thái Hậu.
Vũ Văn Mân lắc đầu đáp: “Không biết ạ.”
Nhung quý phi nhìn về phía Vũ Văn Giác, Vũ Văn Giác lại cười nhẹ một tiếng, nói: “Mẫu phi không cần sốt ruột, cơm ngon thì không chê chờ đợi.”
Nhung quý phi: … Lời này học từ ai đấy?
Nhưng bà vẫn không nhịn được sốt ruột, thấy giữa sân không còn người nói chuyện, chỉ sợ Hoàng Thượng sai đám người đi dựng rạp hát nghe hí kịch.
Bà ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, nhịn không được kiếm chuyện để nói: “Thái Hậu, thứ cho sự thất lễ của thần thiếp, nhưng thần thiếp quả thật không nhịn được.
Màu môi của người hôm nay nhìn qua thực sự rất tươi.
Màu này thần thiếp chưa từng nhìn thấy, thật sự làm nổi bật làn da trắng của Thái Hậu! Không biết Thái Hậu dùng son gì? Thần thiếp về cũng thử một chút.”
Lời này của Nhung quý phi đã chạm đến điểm mấu chốt, quận chúa Chiêu Vân lập tức phụ họa: “Đúng vậy đó Thái Hậu, vừa rồi Vân nhi cũng muốn hỏi, con và mẫu phi đã thảo luận nửa ngày rồi! Người hôm nay thật sự xinh đẹp, không biết còn tưởng người là Hoàng Hậu, không phải Thái Hậu ấy chứ!”
Chiêu Vân nói xong thì cười rạng rỡ, còn mặt Hoàng Hậu ngược lại rất khó coi.
Hoàn toàn chính xác, nếu so sánh thì gần đây Hoàng Hậu vừa tiều tụy vừa ảm đạm, còn chẳng tươi bằng Thái Hậu đã hơn 60 tuổi.
Thái Hậu cầm tay quận chúa Chiêu Vân, nhìn ra được tâm trạng rất không tệ: “Ôi chao! Cái miệng của con thật ngọt, lúc nào cũng có thể dỗ ai gia vui.”
Sau đó bà nhìn về phía Nhung quý phi, dịu dàng nói: “Nói đến đây, vẫn là nhờ phúc Nhung quý phi đó.”
Nhung quý phi khó hiểu nói: “Ý Thái Hậu là sao ạ?”
Thái Hậu cười nói: “Hôm đó An Vương phi vào cung thỉnh an, chắc là mang theo tặng con.
Mặc dù nó không nói, nhưng lại giấu trong ngực không chịu lấy ra, xem ra là đồ tốt tặng mẹ chồng.
Kết quả bị ta không nói hai lời đoạt luôn!”
Nói xong lời này, mọi người xung quanh Thái Hậu cười vang lên.
Nhung quý phi cũng cười: “Đứa nhỏ này từ trước đến nay rất ranh ma, có thể mang đồ tốt hiếu kính Thái Hậu là phúc của nó! Nhưng nếu là đồ Hàm Nhi hiếu kính thì con cũng yên tâm, ngày khác con sẽ tìm nó lấy sau.”
Thái Hậu cười nói: “Vậy chắc chắn nó sẽ không giấu mà ngoan ngoãn hiếu kính mẹ chồng.”
Lúc này bên cạnh Thái Hậu truyền tới một giọng nói: “Nói đến An Vương phi, sao hôm nay không thấy An Vương phi đâu? Không phải đã vào cung cùng An thân vương rồi sao?”
Nhung quý phi âm thầm nhíu mày, Hoàng Hậu luôn là người làm hỏng chuyện tốt của ta.
Thái Hậu dường như cũng vừa nghĩ đến, nói: “À đúng rồi, ai gia rất thích đứa nhỏ Hàm Chi này.
Sao không thấy nó tới đây? Do thân thể không thoải mái sao? Không phải lại có thai đó chứ?”
Nói xong bà nhìn về phía Vũ Văn Mân, lại bồi thêm một câu: “Mân nhi nhà chúng ta trẻ trung, tình cảm của chúng lại tốt, cũng khó tránh.”
Vũ Văn Mân: “…”
Vì sao Thái Hậu luôn làm hỏng chuyện tốt của bản vương?
Lúc này Hoàng Hậu lại mở miệng nói: “Cho dù là có thai, nhưng đại thọ của Thái Hậu mà nó không đến là làm trái quy củ.”
Cuối cùng Hoàng đế cũng nói: “Đúng vậy.
Mân nhi, Vương phi có chuyện gì à?”
Lúc này, ngoài cửa cung Từ Ninh truyền đến tiếng lễ nhạc, giọng Lục Hàm Chi truyền đến: “Nhi thần tới chậm, mong Hoàng Thượng, Thái Hậu thứ tội.”
Theo âm thanh lễ nhạc tiến vào trong điện, vài cung nữ ăn vận đơn giản mang theo giỏ hoa, hai tiểu thái giám phía trước trải thảm đỏ một đường, cung nữ rải cánh sen khô lên trên.
Lục Hàm Chi tiến lên hành lễ, hứng thú của Thái Hậu và mọi người đều được khơi dậy.
Thái Hậu đứng lên nói: “Hàm Chi miễn lễ, con gióng trống khua chiêng như vậy là định làm gì?”
Lục Hàm Chi đứng dậy cười với Thái Hậu, đáp: “Chúc mừng Thái Hậu, chúc mừng Thái Hậu.
Trời ban điềm lành mừng sinh nhật Thái Hậu!”
Thái Hậu nhìn thoáng qua Hoàng đế, lão cũng nghi ngờ nhìn Lục Hàm Chi, hỏi: “Không biết điềm lành này là gì?”
Hoàng Hậu lại cười bảo: “Nghe nói An Vương phi luôn thích tạo một