ục Hàm Chi đột nhiên đứng phắt lên: “Chuyện gì thế?”
Lưu ma ma gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Không kịp nói đâu! Mau mau, mời Lâm thần y trước đã!”
Sở Vương không dám trì hoãn, lập tức đứng dậy gọi Lâm thần y, Lục Hàm Chi cũng ôm A Thiền đi theo.
Cả đám lên xe ngựa, vội vàng chạy tới phủ Thái Tử.
Giữa phố Đông và phố Tây có một đoạn khoảng cách, khi Lưu ma ma tới đã dặn vài tên thị vệ thân cận canh phòng nghiêm ngặt, không cho kẻ nào đi vào, cho dù là Thái Tử cũng không được.
Nếu có người dám xông vào thì liều chết ngăn cản, hậu quả đã có phủ công chúa gánh vác.
Ngoại trừ mười mấy thị vệ do phủ công chúa tự sắp xếp thì còn có người mà Vũ Văn Mân lặng lẽ nhét vào.
Trên đường, Lục Hàm Chi hỏi: “Không phải đã dặn quận chúa tuyệt đối không được tiếp xúc với Tô Uyển Ngưng, cũng không được ra khỏi phòng nửa bước à?”
Lưu ma ma nói: “Lão thân cũng đã liệu trước rồi.
Nhưng hôm nay Lục thị quân đột nhiên xông vào phòng quận chúa, hắn ta là quản sự nội viện của phủ, thỉnh thoảng có chút chuyện thì sẽ xin chỉ thị của quận chúa.
Hôm nay lão thân cũng cho là như thế nên không để trong lòng, để hắn ta vào như thường lệ.
Không biết hôm nay Lục thị quân bị làm sao mà bỗng nhiên nhào tới chỗ quận chúa như phát điên, tay cầm dao găm hướng thẳng vào bụng quận chúa! May ta ngăn lại được, nhưng quận chúa được nuông chiều từ bé, làm sao mà tránh kịp? Cứ thế ngã sấp xuống đất rồi đau bụng.”
Lục Hàm Chi nhìn Lưu ma ma thấy bà ấy ôm eo, nhíu mày hỏi: “Bà bị thương?”
Lưu ma ma khoát tay áo: “Vết thương nhỏ không đáng ngại, bị dao găm của Lục thị quân đâm trúng.”
Lâm thần y mở hòm thuốc, đưa cho Lưu ma ma lọ thuốc bột: “Thuốc cầm máu, về thoa lên là được.”
Lưu ma ma cảm ơn hắn.
Xe ngựa dừng lại ở cửa sau phủ Thái Tử.
Sở Vương không xuống xe, Lục Hàm Chi lại ôm A Thiền cùng đi vào.
Sở Vương nhíu mày: “Hàm Chi, đệ… không nên đi theo thì hơn?”
Lục Hàm Chi nói: “Ta muốn đi, cũng không thể ích kỷ chỉ lo mỗi thân mình.”
Cuộc đọ sức giữa cậu và Tô Uyển Ngưng là không tránh khỏi.
Sở Vương biết Lục Hàm Chi nhìn thì dịu dàng dễ nói chuyện, thật ra cậu lại rất quyết đoán.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Lâm thần y: “Lâm huynh, giúp ta để ý Hàm Chi.”
Lâm thần y không nói nhiều mà chỉ gật đầu.
Lục Hàm Chi thấy lạ, để Lâm thần y trông coi mình? Chẳng lẽ đại phu này là cao thủ ẩn dật à?
Mấy người vội vàng đi vào trong, chưa được mấy bước đã thấy Tô Uyển Ngưng đang giằng co với mấy người trong nội viện.
Vài thị vệ thân cận của quận chúa đã ngã xuống, chỉ có mấy người Vũ Văn Mân phái tới vẫn đứng đó.
Nhìn kỹ, hóa ra mấy người kia đều mù cả.
Lục Hàm Chi từng nhắc nhở Vũ Văn Mân, có đôi khi ánh mắt là thứ dễ dàng bị lừa dối nhất.
Mấy cao thủ mù này đang chấp hành nhiệm vụ thì bị triệu hồi khẩn cấp, sắp xếp ở bên quận chúa Chiêu Vân.
Tô Uyển Ngưng rất đau đầu, không ngờ hộ vệ bên cạnh quận chúa Chiêu Vân còn có người mù.
Nàng ta lập tức ngăn bọn họ tranh đấu, tiến lên nói: “Mấy vị đại ca này, ta chỉ lo lắng cho an nguy của quận chúa, các ngươi ngăn cản như vậy là có ý gì đây?”
Mấy người đối diện quả thực chính là máy móc không có tình cảm, chỉ lặp lại một câu: “Chủ nhân dặn dò bảo vệ quận chúa, không cho kẻ nào tiếp cận Vân Khởi Cư.”
Tô Uyển Ngưng cười: “Ta là trắc phi của Thái Tử, còn có thể hại tỷ muội nhà mình sao? Ta dẫn đại phu tới đây, nếu con của tỷ tỷ không giữ được, các ngươi có thể gánh vác trách nhiệm này ư?”
Đối diện không nói lời nào, Lục Hàm Chi phía sau nàng ta lại mở miệng: “Vậy không làm phiền Uyển trắc phi, quận chúa tự có lang trung của mình.”
Lâm thần y tiến lên, vài vị hộ vệ mù tự giác lui ra.
Hắn không nói câu nào, chẳng thèm nhìn Tô Uyển Ngưng mà đẩy cửa vào phòng quận chúa Chiêu Vân.
Lục Hàm Chi vốn định ôm A Thiền đi vào nhưng lại bị Tô Uyển Ngưng ngăn lại.
Cậu nhìn về phía Tô Uyển Ngưng.
Cặp cha con một lớn một nhỏ khiến người tự nhận là mỹ nhân thiên hạ vô địch như Tô Uyển Ngưng cũng tự ti mặc cảm.
Chỉ thấy Tô Uyển Ngưng dịu dàng cười với cậu: “Gần đây biểu ca và cháu trai có khỏe không?”
Lục Hàm Chi cũng dịu dàng cười với nàng ta nhưng giọng nói lạnh lẽo: “Rất tốt, nhờ phúc của biểu muội, còn sống tốt lắm.”
Tô Uyển Ngưng ở đối diện thoáng biến sắc rồi nhanh chóng khôi phục như thường, cười nói: “Hôm nay sao biểu ca lại rảnh rỗi tới nhà muội vậy?”
Lục Hàm Chi nhìn Tô Uyển Ngưng, nửa ngày sau mới đột nhiên cười khẩy: “Ơ? Nhà biểu muội? Ồ, chút nữa đã quên mất.
Biểu muội bây giờ là trắc phi của Thái tử.
Có điều… ta được chính phi của Thái Tử là quận chúa Chiêu Vân mời tới, lại bị biểu muội ngăn ở bên ngoài.
Nhìn biểu muội một thân ngọc bội lăng la, vô cùng quý khí, không biết thì còn tưởng biểu muội là chính phi phủ Thái Tử đấy.”
Sắc mặt Tô Uyển Ngưng nháy mắt khó coi vô cùng.
Đây là đang cười nhạo nàng ta chỉ là vợ bé mà lại hành xử như vợ cả.
Lục Hàm Chi hừ lạnh một tiếng, vòng qua nàng ta tiến vào Vân Khởi Cư.
Lâm thần y đã châm cứu cho quận chúa Chiêu Vân, sắc mặt quận chúa nhìn qua không tốt lắm nhưng tinh thần cũng tạm được.
Nàng ấy thấy Lục Hàm Chi đến bèn gật đầu, bảo nha hoàn bên cạnh mang ghế cho cậu.
Lục Hàm Chi không ngồi, tiến lên hỏi: “Thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Lâm thần y đơn giản nói mấy chữ: “Có thể giữ.”
Nghe xong Lục Hàm Chi và quận chúa Chiêu Vân đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hàm Chi hỏi: “Lục Hạo Chi thế nào rồi? Ta muốn hỏi đệ ấy vài câu.”
Lúc này Lưu ma ma bôi thuốc xong cũng trở lại, đáp: “Lục thị quân vừa mới bị Thái Tử đánh một trận, nhốt vào phòng củi.”
Lục Hàm Chi lại hỏi quận chúa Chiêu Vân: “Đệ ấy đột nhiên phát điên, nhào tới phía quận chúa?”
Quận chúa Chiêu Vân nghĩ nghĩ, đáp: “Phải… Hơn nữa ta cảm thấy có hơi kỳ lạ.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Lạ chỗ nào?”
Quận chúa Chiêu Vân vừa suy tư vừa nói: “Hắn ta vốn là tới xin chỉ thị của