Cụ bà Lục rót trà vào chén sứ trắng, ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Ta biết chắc chắn cháu sẽ tới hỏi ta.”
Lục Hàm Chi vừa nghe là biết bà cụ cũng nhận ra điều kỳ lạ.
Cụ bà Lục đẩy chén trà đến trước mặt Lục Hàm Chi rồi nói: “Năm cô của cháu lấy chồng, cả nhà đều phản đối, đến mức nó định treo cổ tự vẫn thì mới thôi.
Ta thấy chàng thanh niên kia là một quân tử đàng hoàng nên mới cho nó chút của hồi môn để về nhà chồng cho xong việc.”
Cụ bà Lục sinh được một trai hai gái, người cô này là con gái lớn, còn cô em được gả cho một Trạng Nguyên, sau được phái đến nơi khác làm Tuần Phủ.
Vận mệnh của hai đứa con gái khác nhau một trời một vực.
Cụ bà Lục nhớ lại chuyện cũ, nói tiếp: “Dù nó gả cho gia đình không giàu có gì nhưng cuộc sống lại vô cùng ấm êm.
Cha mẹ chồng coi như con đẻ, chồng thì coi như vàng bạc châu báu.
Hai vợ chồng chỉ sinh được một đứa con gái, bản thân nó vì khó sinh nên bị tổn thương, không sinh thêm được nữa.
Chồng nó cũng không nói gì mà còn đối tốt với nó hơn.
Ta vốn tưởng như này cũng không tệ, chí ít có thể thanh nhàn hết một đời.
Ai ngờ cả nhà nó chết hết trong 1 vụ cháy lớn, từ đó âm dương cách biệt.”
Lục Hàm Chi cũng thở dài, cả nhà người cô này đúng là rất thảm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Cầu Vồng Của Ai
3.
Liễu Vũ Tịch Nhan
4.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
=====================================
Cụ bà Lục lau khóe mắt, nói tiếp: “Cho nên lúc Uyển nhi tìm tới, ta lại nhớ tới đứa con gái đã chết thảm nên càng thương đứa cháu ngoại này, thế mới tính giữ nó để lại chăm sóc, ai ngờ nó lại khiến cho cả phủ gà bay chó chạy.”
Bà cụ áy náy nhìn về phía đứa cháu trai út, luôn thấy có lỗi với cậu.
Rõ ràng cậu mới là người được cưng hàng thật giá thật trong phủ, nhưng không rõ tại sao lại bị cướp hết tất cả, còn suýt bỏ mạng mấy lần.
Lục Hàm Chi lắc đầu, vỗ nhẹ tay bà cụ ý nói không sao.
Cậu lại hỏi: “Bà nội, bà đã từng gặp Uyển nhi khi còn bé chưa?”
Cụ bà Lục đáp: “Lúc Uyển nhi năm tuổi, cô của cháu từng dắt nó về một lần…”
Cụ bà Lục cực kỳ nhạy bén, vừa nghe đã biết Lục Hàm Chi muốn hỏi gì, bà cụ lập tức cau mày nói: “Có phải là cháu đang hoài nghi Uyển Nhi không phải cháu gái ruột của ta?”
Lục Hàm Chi đáp: “Cháu chỉ hơi nghi nhưng chưa có chứng cứ rõ ràng.”
Cụ bà nhớ lại: “Lúc Uyển Nhi tìm đến có cầm tín vật, quả thật cũng khá giống hồi nó mới 5 tuổi.
Ta đã phái người tới dốc Hạnh Lâm quê nó để thăm dò, đúng là nhà họ Tô đã hoàn toàn bị thiêu thành tro.
Việc ma chay cũng là do các chú bác nhà họ Tô giúp đỡ, Uyển nhi lên núi hái thuốc nên mới tránh được một kiếp.
Nhưng… Cháu nói như vậy, ta cũng thấy chuyện này rất khả nghi.
Uyển nhi từ nhỏ đã vô cùng ngoan ngoãn, sao lại trở thành người mưu mô đến vậy?”
Cụ bà Lục lắc đầu: “Nhất định có vấn đề.”
Lục Hàm Chi thấy cụ bà Lục cũng tỏ ra nghi ngờ, trong lòng sáng tỏ.
Lúc cậu đứng dậy tạm biệt, bà cụ hỏi: “Cháu định điều tra chân tướng?”
Lục Hàm Chi đáp: “Trước tiên phải đến dốc Hạnh Lâm xem thử ạ! Cũng phải làm rõ chuyện này chứ bà.”
Từ trong viện bước ra, cậu đã thấy Vũ Văn Mân bế A Thiền đứng trước cửa.
Vừa thấy hai người là lại buồn cười, con mèo Ba Tư thôi mà, có gì đáng sợ đâu?
Chú mèo con vừa mềm mại vừa đáng yêu, một tên bạo quân giết người như ngóe lại sợ nhóc lông xù nhỏ bé.
Cậu bước tới vỗ vai Vũ Văn Mân: “Không ngờ ngài lại sợ mèo đấy?”
Vũ Văn Mân không trả lời, biết ngay tên nhóc này định chế nhạo mình.
Quả nhiên Lục Hàm Chi cười ná thở, buổi tối về tới phủ An thân vương, tới giờ ăn cơm mà vẫn còn cười.
Vũ Văn Mân đứng dậy muốn về viện của mình.
Lục Hàm Chi gọi hắn ở lại, Vũ Văn Mân dừng bước, bất lực nói: “Ngươi cười đủ chưa?”
Lục Hàm Chi vẫn cười không ngớt: “Không phải đâu, ta cười không phải do biết ngài sợ mèo.”
Vũ Văn Mân nghi ngờ: “Vậy thì tại sao?”
Lục Hàm Chi không đáp lại, chỉ bước lên phía trước rồi nắm lấy vạt áo Vũ Văn Mân.
Cậu loạng choạng bước tới, ngửa cổ lên hôn hắn một cái.
Nụ hôn này không phải vừa chạm đã tách rời mà là quyến luyến dây dưa một lúc, rồi sau đó nghịch ngợm li3m trên môi hắn.
Nụ hôn vừa dứt, Lục Hàm Chi đã xảo quyệt chớp chớp mắt: “Ngài hôn ta một cái, ta hôn ngài một cái, chúng ta huề nhau.”
Nói xong, cậu còn “vô trách nhiệm” mà bế A Thiền đi ngủ.
Lúc sắp đi còn nhắc Vũ Văn Mân một câu: “Sáng sớm ngày mai đến dốc Hạnh Lâm tra án, nhớ dậy sớm đấy.”
Nhưng Vũ Văn Mân nghe không lọt, giờ đầu óc của hắn trống rỗng, nhất thời không biết nên đi đâu.
Người này vừa ngang ngược vừa thù dai.
Thực sự lần trước ta không cố ý hôn ngươi, ai bảo ngươi dựa sát như vậy, còn quấy nhiễu tâm trí ta.
Không phải không kiềm lòng được… đã vậy vừa rồi ngươi còn cố ý hôn ta.
Không thể nhịn thêm nữa!
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Mân lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ của Lục Hàm Chi.
Lúc hắn đẩy cửa tiến vào đã thấy cậu đang đút bánh vào miệng A Thiền.
Vừa nghe thấy tiếng động, Lục Hàm Chi sợ đến mức xém làm rơi bánh.
Cậu vừa giấu bánh đi vừa lặng lẽ vòng qua bàn, hắng giọng nói: “Cái đó… ta chỉ cho con ăn một miếng thôi, ngài không thấy con ốm nhom rồi à?”
Sau đó đặt chiếc bánh lên bàn, chột dạ nhìn đối phương.
Vũ Văn Mân lại không nhìn chiếc bánh trên bàn mà chỉ nhìn vào mắt Lục Hàm Chi.
Cậu đảo mắt, hắng giọng nói: “Ờm… cái đó, giận rồi à?”
Vũ Văn Mân vẫn không nói câu nào, giây tiếp theo hắn đã vọt tới, dùng đôi tay lực lưỡng kéo cậu vào ngực mình.
Lục Hàm Chi muốn giãy, nhưng cái sức gà còm của cậu thì sao mà thoát được thiên tài luyện võ có một không hai này.
Cứ như thế, Lục Hàm Chi đã bị Vũ Văn Mân đè lên giường.
Hơi thở nam tính bất chợt xâm chiếm một cách mạnh mẽ, cậu chưa