Vừa rồi, cậu đúng lúc cái khó ló cái khôn mới nói dối bà Tư rằng A Xu là em gái mình.
Nhưng tính ra A Xu thật sự là em gái họ cậu mà, nếu nàng ấy thật sự là con gái của cô ruột cậu.
Quan hệ ruột thịt là thật, cho nên cũng không thể coi là cậu nói dối.
A Thiền tập tễnh tiến lên dưới sự dìu dắt của Loan Phượng, vung tay nhỏ về phía Lục Hàm Chi: “Da da… A da…”
Lục Hàm Chi đón lấy nhóc Thiền béo, đã thấy A Thiền tò mò nhìn A Xu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
A Xu ngẩng mặt lên nhìn, nàng cười với A Thiền, bé cũng cười với A Xu.
Thế là hai người cứ như thiết lập một mối liên hệ nào đó, A Thiền nói với A Xu: “Ê a a u a!”
A Xu nói với A Thiền: “Ưm ưm ưm …hì hì hì… Ha ha ha!”
A Thiền nói với A Xu: “U a… u u a!”
A Xu nói với A Thiền: “Hì hì hì… ta tên A Xu…”
Lục Hàm Chi kinh ngạc, quay đầu nhìn Vũ Văn Mân: “Muội ấy… Muội ấy biết tự giới thiệu?”
A Thiền nghiêng đầu với A Xu, hiển nhiên bảo một đứa con nít mới 8 tháng tự giới thiệu có hơi khó khăn.
Chỉ là đôi mắt to xinh đẹp của A Thiền chớp chớp, có vẻ như rất thích A Xu.
Lục Hàm Chi giới thiệu với A Thiền: “A Thiền, gọi là cô cô.”
A Thiền tò mò nhìn cô cô kỳ quái trước mắt, mở miệng: “A tô! A tô tô!”
Lục Hàm Chi phì cười, thì ra lúc thằng nhóc gọi cô cô cũng không thoát khỏi lời nguyền nói ngọng.
Vũ Văn Mân cũng bị chọc cười, hắn sờ đầu A Thiền: “A Thiền nhỏ như thế đã có thể nói chuyện rõ ràng như vậy, thông minh lắm.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Điện hạ thì sao? Bao lâu thì biết nói?”
Vũ Văn Mân hơi giật mình, sau đó đáp: “Không ai để ý.”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn hắn, Vũ Văn Mân đáp: “Ai thèm để ý một Hoàng tử không được sủng ái khi nào mới biết nói chứ?”
Cả dọc đường, Lục Hàm Chi càng ngày càng cảm thấy Tu La tràng tranh đoạt ngai vàng không dễ dàng gì.
Sau khi hắc hóa, tuy Vũ Văn Mân trở thành một người đao thương bất nhập nhưng vẫn khiến cho người ta đau lòng, muốn ôm hắn một cái để an ủi.
Một giây sau, cậu quyết định sẽ làm như vậy.
Cậu tiến lên nắm lấy bả vai Vũ Văn Mân, nói: “Có thể không ai để ý khi nào ngài biết nói, nhưng sau này sẽ luôn có người để ý lời ngài nói.
Phu quân, hết thảy đã có ta đồng hành cùng ngài.”
Khóe môi Vũ Văn Mân co rút: “Ngươi ở với ta, vậy ai ở với móng heo lớn kia?”
Lục Hàm Chi kinh ngạc: “Vương gia lần trước hôn ta thoải mái như vậy, ta còn tưởng rằng ngài muốn tranh ta với hắn cơ đấy? Sao vậy? Lẽ nào Vương gia chỉ muốn hôn cho sướng cái mình?”
Vũ Văn Mân: “…”
Lục Hàm Chi ngúng nguẩy: “Hừ, đàn ông các ngài sao lại như vậy? Hôn xong không phải nên chịu trách nhiệm à?”
Vũ Văn Mân cảm thấy mình đã sống hai đời mà mới lần đầu gặp người da mặt dày như thế.
Nhưng hắn sẵn sàng chịu trách nhiệm, miễn là cậu không rời bỏ hắn.
Ta sẽ ở bên ngươi suốt nửa đời còn lại.
Vũ Văn Mân chuyển hướng đề tài: “Nơi này giao cho ám vệ, bọn họ sẽ tiếp tục điều tra.
Chúng ta phải nhanh chóng về kinh, bồ câu truyền báo sắp tới Vũ Văn Minh Cực và Vũ Văn Cảnh có thể sẽ có hành động.”
Lục Hàm Chi cũng nghiêm túc lại: “Tra được bọn họ muốn làm gì chưa?”
Vũ Văn Mân đáp: “Đông Bình chỉ nói Vũ Văn Minh Cực vào phòng Lục Phù cô nương rồi nán lại đó nửa canh giờ, chắc là có mưu đồ.”
Vẻ mặt Lục Hàm Chi đột nhiên trở nên bi3n thái: “Ồ? Nửa canh giờ? Tiểu hoàng thúc thật oai phong!”
Vũ Văn Mân: “…”
Chỉ là nửa canh giờ, có gì đáng khen?
Bản vương…
Hừ! Bản vương chưa làm gì hết!
Vì sao cứ sơ hở chút là sẽ bị cậu dẫn lệch hướng?
Vũ Văn Mân nói: “Tóm lại vẫn nên về kinh sớm, nơi thôn dã không an toàn.”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Dù sao chuyến đi này cũng coi như thu hoạch khá nhiều, nếu Lâm thần y có thể chữa khỏi cho A Xu, chúng ta có thể hiểu rõ chân tướng năm đó.”
Bọn họ chẳng ngờ mới quanh quẩn ở đây có một ngày đã phải trở về.
Vốn định ở đây để từ từ điều tra chân tướng, ai dè chân tướng cứ thế đâm đầu vào bọn họ.
Đương nhiên cũng không dễ gì mới đào ra được chân tướng này.
Không nói đến A Xu có thể khỏe lên hay không, cho dù khỏe lên mà khuôn mặt bị như vậy, ai còn tin tưởng nàng ấy mới thật sự là Tô Uyển Ngưng?
Ở dốc Hạnh Lâm một đêm, ngày hôm sau bọn họ bèn thu dọn khởi hành về kinh.
Vũ Văn Mân để ám vệ ở lại đây, cũng để một bà vú già quản lý nhà cửa.
Hòa Minh dắt xe ngựa tới, Lục Hàm Chi ôm A Thiền bước lên chiếc xe ngựa đầu tiên.
Tiểu Lục Tử không ngồi xe ngựa nữa, cậu nhóc cùng Vũ Văn Mân mỗi người cưỡi một con ngựa.
Để tránh tai mắt, bọn họ đổi một con đường khác, tuy nhiên lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ, đám người Lục Hàm Chi vẫn bị thích khách đuổi giết.
Lục Hàm Chi ôm con ở trong xe ngựa, không hề sợ hãi.
Cậu nhanh chóng dùng phiếu đổi lúc mở rương mua ngay giáp phòng ngự cấp cao cho A Thiền mặc, giáp phòng ngự này giống hệt cái trên trọng kiếm của Vũ Văn Mân.
Có thể chống đỡ được ít nhất ba đòn hiểm.
Trên người Lục Hàm Chi cũng có một tầng giáp, nhưng cậu là một người trưởng thành, chạy trốn không thành vấn đề.
Ở bên ngoài, Vũ Văn Mân đang cưỡi ngựa chắn trước xe.
Tiểu Lục Tử không biết đã đi nơi nào, chắc là đang ẩn núp.
Lục Hàm Chi hỏi Vũ Văn Mân: “Có thích khách không?”
Hắn trả lời: “Là sơn tặc chặn đường cướp của.”
Lục Hàm Chi chậc một tiếng: “Không có trò gì mới mẻ sao?” Lần nào cũng ngụy trang thành sơn phỉ cướp của, mấy người có nghĩ đến cảm thụ của sơn phỉ không hả?
Trọng kiếm của Vũ Văn Mân leng keng rơi xuống đất, trực tiếp cắm sâu vào lòng đất hẳn một thước.
Hắn nhìn tên thích khách ngụy trang thành tên sơn phỉ, một câu nói nhảm cũng không thừa, trực tiếp một cước đá bay năm người.
Mấy người còn lại cũng đồng loạt xông lên vây hắn lại, Vũ Văn