Mưa to, bến tàu Khánh Châu như được bao phủ bởi một màn sương mờ, đây là lần đầu tiên sau khi sửa chữa mà trời đổ mưa. Tiếng nước mưa tạt vào cửa kính làm cho Chu Diễm cảm thấy thật mới lạ.
Chu Diễm chuyển điều hòa đến bên cạnh bàn ăn, dọn xong bát đũa, nghe thấy cửa nhà tắm mở, nói: “Em nấu cháo đó.”
“Em ăn đi.”
“Hả?” Chu Diễm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lý Chính.
Lý Chính vừa tắm rửa xong, trên người còn dính bọt nước, đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo T - shirt mặc vào người, nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em ăn một mình đi.”
“Anh đi dỡ hàng à?”
Lý Chính lật qua lật lại tủ quần áo, lấy ra một cái ô, nói: “Tối nay mới phải dỡ.”
Thì ra không phải là dỡ hàng, Chu Diễm hỏi: “Mưa to như vậy mà anh còn đi đâu? Đêm qua anh còn chưa ngủ, phải không?”
“Anh không buồn ngủ, đi loanh quanh một chút.” Lý Chính cầm ô lên che, “Giữa trưa không cần phải mang cơm cho anh đâu.”
Nước mưa đọng đầy trên cửa sổ thủy tinh, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy mịt mù.
Mưa càng lúc càng to, trên bến tàu chỉ còn lại lác đác vài công nhân đang mặc áo mưa. Chu Diễm thấy Lý Chính cầm cái ô có cán màu xanh, bên trên hình như còn in dòng chữ quảng cáo. Anh đi rất từ tốn nhưng mà trong nháy mắt đã ra khỏi tầm mắt của cô.
Chu Diễm chống má ngồi trên bàn, lại nhìn bến tàu vắng vẻ một lần nữa, mới cầm lấy đôi đũa, gạt gạt bát cháo rồi gắp một miếng rau đưa vào miệng, chậm rãi nuốt.
Ăn xong, cô không có việc gì để làm, bèn cuộn tấm thảm sang hai bên, lau chùi vật dụng trong nhà rồi quay lại phòng ngủ đọc sách, thỉnh thoảng lại gảy gảy ngọn cỏ, vòng lên đóa hoa dại. Bất chợt cô nghĩ đến cái gì đó, cầm lấy điện thoại di động, gửi cho Nghiêm Phương Phương một tin nhắn.
Đợi năm phút đồng hồ vẫn không thấy có hồi âm, Chu Diễm lại gọi cho Nghiêm Phương Phương, nhưng lại chỉ nghe được: “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Chu Diễm nhíu mày, sau một lát, cô mới bấm số của chú Ngô. Lần này điện thoại được thông.
Bên kia chuông reo một lúc lâu mới có người nhấc máy, Chu Diễm nói: “Chú Ngô, là cháu.”
“Ừ... Ừ... Diễm Diễm hả, chú biết là cháu. Sao cháu lại gọi cho chú vậy?”
“Cháu gọi cho Phương Phương nhưng điện thoại tắt máy, chị ấy cũng không trả lời tin nhắn của cháu.”
“Ồ, là thế này, điện thoại của Phương Phương bị trộm hai hôm trước rồi.”
“Bị trộm rồi ấy ạ? Bây giờ chị ấy có ở gần chú không ạ?”
“À, không, con bé đi ra ngoài rồi.”
“Vậy...” Chu Diễm do dự một lát, mới hỏi tiếp, “Hiện giờ mọi người đang ở đâu ạ?”
“Ở... Vẫn đang ở trên đường, địa điểm biểu diễn tiếp theo vẫn còn chưa được quyết định xong.”
Chu Diễm cúi đầu vân vê trang sách, lại hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?”
“Đang ăn sáng.”
Chu Diễm im lặng một lát mới nói: “Mẹ cháu không ăn được bánh chưng đâu ạ, sẽ bị đau bụng.”
“Biết rồi, bà ấy đang ăn mì thịt băm với rau cải... Bé ngoan, dạo này cháu thế nào rồi?”
Chu Diễm cười nói: “Vẫn ổn ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Diễm gập sách lại, duỗi thắt lưng, ngó ra bên ngoài cửa sổ. Cô suy nghĩ một lát rồi đẩy ghế dựa, đứng dậy đi ra bên ngoài, mở tủ quần áo của Lý Chính nhìn một chút, quả nhiên đã tìm được một chiếc áo mưa ở dưới cùng, bên cạnh còn có một đôi ủng để đi mưa.
Vào ngày mưa, những công nhân làm việc ở bến tàu đều ăn mặc như vậy. Lý Chính cũng không ngoại lệ.
Chu Diễm mặc áo mưa lên người, lại cầm lấy hai cái túi không và một tấm gỗ đi lên bờ. Gần nửa giờ sau khi cô trở về, trong hai cái túi đã được đựng đầy bùn, còn có cả cây xanh.
Chu Diễm lên boong tàu, chuyển chậu cây vào trong nhà, cởi áo ra rồi gạt nước mưa trên mặt.
Cô rót bùn trong túi vào chậu cây, lấy xẻng gỗ san đều ra, lại lấy mấy cây hoa dại cỏ dại mà cô vừa đi lấy cùng với bùn, cẩn thận cắm vào. Đang bận bịu thì đột nhiên cô nghe thấy có người nhảy lên boong tàu, gọi: “Lý Chính, anh đến nhanh vậy!”
Lâm Thái quẹo vào cửa, thấy một cô gái tay dính đầy bùn, ngồi dưới bậc thang, ngẩn người nói: “Tôi nói chứ, còn nghịch bùn sao?”
Chu Diễm đứng lên, vỗ vỗ tay nói: “Lý Chính không có ở đây, anh ấy ra ngoài rồi.”
“Đi đâu vậy?” Lâm Thái hỏi.
Chu Diễm lắc đầu: “Không biết, nói là đi loanh quanh.”
“Không biết?” Lâm Thái hỏi, “Đi bao lâu rồi?”
Chu Diễm nói: “Hai giờ rồi”
Lâm Thái ngẫm nghĩ một lát rồi gọi điện cho Lý Chính, nhưng ngay sau đó anh ta đã mắng ầm lên: “Dám cúp điện thoại của tôi!” Đột nhiên anh ta đảo mắt, nhìn về phía Chu Diễm, “Được rồi, cô đừng nghịch bùn nữa. Đi! Đi tìm cậu ấy với tôi!”
Chũ Diễm suy nghĩ rồi nói: “Tôi không đi.”
“Sao lại không đi?”
“Là anh muốn tìm anh ấy, chứ đâu phải tôi muốn tìm anh ấy.”
“Lát nữa tôi mời cậu ấy đi ăn cơm rồi đi mát xa, buổi tối chỉ còn lại một mình cô. Đêm mưa gió như vậy gặp phải kẻ xấu biến thái thì làm thế nào bây giờ? Đi một chút đi!”
Chu Diễm bị Lâm Thái ép buộc lên bờ, nhét vào trong xe. Anh ta đạp vào chân ga, chiếc xe lập tức chạy như bay.
Lâm Thái vừa lái xe vừa nói: “Này, sao cô lại theo cậu ấy lên thuyền vậy? Nghỉ hè nên muốn trải nghiệm cuộc sống à? Người nhà cô cũng yên tâm để cho cô đi theo một người đàn ông sao? Lên cái thuyền tồi tàn đó, tôi còn thấy hoảng sợ. Chỉ cần cho thêm một chút âm nhạc là biến thành trường quay của phim kinh dị đó nha!”
Chu Diễm cũng không hùa theo anh, mà nói: “Anh có biết Lý Chính đi đâu không? Cứ tới thẳng đó đi.”
“Biết chứ.”
“Làm sao mà anh biết?”
“Tôi là con giun đũa trong bụng cậu ta mà!”
Lần đầu tiên Chu Diễm thấy có người “Tự hạ thấp mình” như vậy, “Vậy anh ấy đi đâu?”
“Đến đó chẳng phải là sẽ biết hay sao? Cô vội cái gì?”
Lâm Thái trả lời được một lúc lâu mới nhớ ra, vấn đề mà anh ta vừa hỏi, Chu Diễm chưa đáp lại một chữ nào, nở nụ cười nó: “Năm nay cô hai mấy tuổi rồi? Sinh viên đại học năm 3 là bao nhiêu nhỉ?” Anh ta cũng không cần câu trả lời của Chu Diễm, tự hỏi tự đáp: “Mười tám tuổi tốt nghiệp trung học, hết hè này là đại học năm ba phải không? Vậy thì là 20 hoặc 21 tuổi. Chậc chậc, nụ hoa đó nha, ngày chúng tôi bằng tuổi cô, cũng phải hơn mười năm trước rồi.”
Chu Diễm vốn vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe thấy lời Lâm Thái nói, quay đầu nhìn anh ta một cái. Cô cảm thấy nụ cười này của anh ta trông thật ngứa mắt.
Có hàm ý khác đúng không?
Bốn mươi, năm mươi phút sau, Lâm Thái vẫn tiếp tục lái xe, quan sát khung cảnh ven đường, nói: “Gần một
năm không tới đây, hình như có thêm mấy cửa tiệm mới, thật không nhận ra.”
Anh ta lái xe chậm lại, dường như đang tìm chỗ đỗ xe. Trong trung tâm thành phố có nhiều xe cộ nên không dễ tìm được nơi đỗ xe. Chu Diễm chỉ vào bên kia đường nói: “Ở đó hình như có...”
Cô đang nói thì ngừng lại, Lâm Thái nhìn theo đầu ngón tay cô chỉ: “Có chỗ sao? Phải sang bên kia... Ơ, Lý Chính?”
Cách màn mưa, Chu Diễm thầy người kia đang đứng bên kia đường, mặc chiếc áo T - shirt đã lấy ở trong tủ từ sáng, tay cầm chiếc ô cán xanh có in dòng chữ quảng cáo, đứng dưới cây ngô đồng, nhìn về phía đối diện không nhúc nhích.
Chu Diễm theo tầm mắt của anh, ngoảnh lại nhìn thì thấy một cửa hàng cách xe vài mét, trên biển hiệu viết “Tiamo”, vì đây không phải là tiếng Anh nên cô không hiểu. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy bàn ăn được bày biện sát khung cửa sổ.
Thời gian vẫn còn khá sớm nên chưa có khách.
Chiếc ô hơi nhỏ, nên cả cánh tay Lý Chính bị nước mưa tạt vào. Dòng xe trên đường huyên náo, nước mưa văng khắp mặt đường. Mấy người công nhân bảo vệ môi trường vẫn còn đang dọn dẹp dưới trời mưa, mà lúc này đã là giờ cao điểm mọi người đi làm rồi. Lý Chính lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đang định nhấc chân thì một chiếc xe đột nhiên dừng ngay sát mặt anh làm cho bọt nước bắn lên khắp người anh.
“Ôi chao, ôi chao, tôi không cố ý đâu nha!” Người vừa xuống xe bật ô, cười hì hì nói: “Tôi đoán nhất định cậu sẽ tới đây, đứng đây làm gì vậy, mau vào trong thôi!”
Lý Chính nhíu mày: “Con mẹ nó, cậu có lòng quá nhỉ?”
Lâm Thái giả vờ giả vịt phủi phủi quần áo của anh, “Đã nói là tôi không cố ý mà, để tôi phủi sạch cho cậu!”
“Cút cút cút!” Lâm Chính lấy ô đẩy anh ta ra, “Trong nhà hàng của cô ấy đang có người, cậu vào một mình đi. Cút sang một bên!”
“Đến cùng đã đến rồi, cậu đứng ngây ra ở đây suốt nửa ngày chỉ để nhìn người ta thôi sao? Đi, chúng ta vào cho cô ấy đắt hàng!”
Lâm Thái kéo anh vào, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Suýt nữa thì quên, đợi một lát.”
Trên cửa sổ thủy tinh đọng đầy nước mưa, cách tấm kính, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì. Lâm Thái đẩy cửa xe, cúi người, cười nói: “Suýt nữa thì quên mất em gái này, gọi là gì ấy nhỉ, Chu... Chu...”
Lý Chính đẩy anh ta ra, vịn vào mui xe, xoay người nhìn người đang ngồi bên trong, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Chu Diễm nói: “Anh ta cứ bắt em tới.”
Lý Chính nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Lâm Thái. Lâm Thái nói: “Cậu cũng thật tốt bụng quá đi, vứt con nhà người ta ở trên thuyền một mình?”
Lý Chính nói vọng vào trong xe: “Xuống đi, chúng ta về.”
Chu Diễm xuống xe, Lý Chính che ô cho ô.
Lâm Thái ngăn cản hai người: “Đừng mà, đã đến đây rồi, vào gặp người ta một chút sẽ chết hay sao?'
Lý Chính lạnh lùng nói: “Cậu mới đi tìm chết ấy!”
Lâm Thái nói: “Đúng vậy, tôi nhát gan, lại sĩ diện nữa, sợ bị người ta đuổi.”
Lý Chính nắm lấy cổ tay Chu Diễm, định đi vòng qua Lâm Thái thì đột nhiên anh ta quay sang phía bên kia đường kêu lên: “Thẩm Á Bình, nhìn xem ai tới này!”
Con đường này rộng vài mét, tiếng gọi xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, ngay sau đó, cánh cửa chính của “Tiamo” đã mở ra, một người phụ nữ đứng ở đó nhìn thẳng sang bên này.
Chu Diễm không nhìn thấy rõ diện mạo của cô mà chỉ thấy dáng người cao gầy và một mái tóc quăn với những lọn to. Cô đang mặc một chiếc váy ngắn màu tím đậm.
Đi qua đường cái, Lý Chính buông cổ tay cô ra, nhưng vẫn che ô cho cô. Anh đi chậm rãi, dường như không khác lúc bình thường là mấy. Băng qua đường, tiếp tục đi về phía trước, anh chợt dẫm vào một chỗ nhô lên trên nền gạch, bọt nước bắn tóe lên cổ chân của hai người. Chu Diễm đỡ lấy anh theo bản năng, nói: “Nhìn đường!”
Lời này, trước đây Lý Chính đã từng nói với cô.
Lý Chính “Ừ” một tiếng.
Đi tới cửa tiệm, Lâm Thái dẫn đầu vào trước, lại bị người bên trong chặn lại.
Chu Diễm nghe thấy tiếng một người phụ nữ có vẻ già dặn: “Cụp ô lại, không nhìn thấy giá để treo ô hay sao?”
“Ồ.” Lâm Thái treo cái ô lên giá tử tế rồi lui qua một bên, quay đầu nói: “Lý Chính, để ô ở chỗ này!”
Rốt cuộc Chu Diễm cũng nhìn rõ người phụ nữ mặc váy màu tím kia.
Nhìn không ra cụ thể cô bao nhiêu tuổi, có lẽ khoảng hai mươi, ba mươi, dáng người yểu điệu, khuôn mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp, tay trái quấn băng gạc, mái tóc quăn gợn sóng xõa tung ở bờ vai, thoạt nhìn vừa chín chắn lại vừa quyến rũ. Người phụ nữ này nhìn người đang đứng bên cạnh cô, lạnh nhạt mở miệng: “Đến rồi đấy à?”
Người bên cạnh cô nói: “Ừm.”
Người phụ nữ này chỉ liếc cô một cái rồi nghiêng người, chỉ vào trong nhà hàng. Lúc này Chu Diễm mới nhìn thấy trong cửa hàng còn có hai người nữa, một nam một nữ, khoảng ba mươi mấy tuổi. Trên cổ người đàn ông còn đeo một cây thánh giá.
Thẩm Á Bình giới thiệu: “Vị này là anh Ngô, còn đây là sáng lập ra quỹ Thiên Sứ - cô Trương Nghiên Khê.”
Thẩm Á Bình quay đầu, nói với người phụ nữ bên trong: “Nghiên Khê, anh ấy chính là Lý Chính, số tiền quyên góp mà cô nói, đều là của anh ấy.”