Tiếng rơi rơi rả rích, nghe lâu giống như khúc hát ru, trái tim dần trở nên bình tĩnh.
Một lúc sau Chu Diễm lên tiếng: “Đêm đó mẹ em ngất xỉu một lúc, sau khi tỉnh lại mẹ rất bình tĩnh, không nói gì với em, em thậm chí còn không biết nguyên nhân cha em…”
Lí Chính xoa tóc cô hỏi: “Tại sao lại giữ tờ báo này?”
Chu Diễm dán vào bả vai anh: “Bọn họ nói cha em tự sát, em không tin, mẹ em lại chẳng nói gì cho em biết, cách ngày em xem báo, trên báo nói rất mơ hồ về chuyện nợ nần, em vẫn không tin, nhưng mẹ em bán nhà, không biết nợ nần gì mấy tuần sau mẹ mang em rời khỏi Quảng Dương, mãi cho đến khoảng thời gian trước, bọn em vẫn còn đang kiếm tiền trả nợ… Em luôn nghĩ một ngày nào đó sẽ biết được nguyên nhân.”
Tờ báo kia là một lời nhắc nhở, cũng là một cây gậy đập vào đầu cô mỗi khi đau đớn mệt mỏi.
Giọng nói của cô truyền từ bả vai anh, mặt chôn vào vai, đầy phiền muộn, tất cả sức nặng đều dồn hết lên người anh.
Lí Chính suy nghĩ: “Em không biết là nợ tiền của ai sao?”
Chu Diễm lắc đầu: “Không biết, em không nghĩ ra tại sao nhà em lại nợ tiền, cha em chỉ là một giáo viên trung học bình thường, ông thường ở lại trường, ngày nghỉ mới về nhà, cuộc sống rất có quy luật.”
Nhưng cô nhớ rõ mẩu đối thoại trong phòng khách của cha mẹ cô, vào sáng sớm ngày hôm đó mẹ từng nhắc đến “khoản tiền kia”, khoản tiền đó thực sự tồn tại.
Lí Chính dời tầm mắt về phía tờ báo trên bàn: “Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện mở tờ báo này?”
Cuối cùng Chu Diễm cũng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy chuyện hôm nay có thể liên quan đến năm đó.”
Cục cảnh sát.
Vương Lân Sinh vừa ăn cơm, vừa xem máy theo dõi, hỏi đồng nghiệp: “Còn chưa tìm được chiếc xe kia sao?”
Đồng nghiệp: “Vẫn đang tìm kiếm.”
“Một chiếc xe lớn như vậy có thể giấu được ở đâu chứ?” Vương Lân Sinh nói, “Hôm nay tôi mất một hồi lâu tra xét mối quan hệ của Lí Mai, các mối quan hệ của bà ta cũng rất đơn giản, biên bản cũng chỉ có mỗi mấy trang.”
Đồng nghiệp hỏi: “Anh có thể tra ra được sao? Nạn nhân kia chả hỏi được câu nào.”
“Chỗ này kì lạ thật.” Vương Lân Sinh gẩy gẩy cơm, nhíu mày, đột nhiên tạm dừng hình ảnh.
Đồng nghiệp chú ý hỏi: “Sao vậy?”
Vương Lân Sinh nhìn người công nhân môi trường đang quét dọn đường trên màn hình, quần áo màu da cam, có đường kẻ ngang huỳnh quang nên cho dù trong thời tiết mưa bụi cũng vẫn rất bắt mắt.
Vương Lân Sinh do dự: “Cậu nói xem vào sáng sớm, trên đường không có bóng người, người nhân viên môi trường đi tới đi lui, người ở trong xe sẽ không chú ý sao?”
Đồng nghiệp sửng sốt: “… Có lẽ là chỉ chú ý đến nạn nhân.”
“Bà ta còn biết đường chạy chứng tỏ cũng không muốn bị bắt, nếu không muốn bị bắt tại sao lại không chú ý đến tình hình xung quanh, hành động bừa như vậy?”
Đồng nghiệp thốt ra: “Nếu không muốn bị bắt, không phải nên ra tay vào buổi tối sao? Mấy ngày nay trời vừa mưa vừa bão, buổi tối đâm người có phải đơn giản hơn không?”
Tiếng nói vừa dứt, hai người lại nhìn nhau.
“Không đúng!” Vương Lân Sinh nói, “Dường như bà ta cố ý để cho người thấy.”
Đêm dài yên tĩnh.
Chu Diễm ngồi trên ghế, nhìn tờ báo một lát mới lại đặt vào trong sách, xoay người nhìn về phía nhà bếp.
Không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào rau, mùi dầu xuyên qua không khí ẩm ướt, người ở bên trong đang nấu ăn, hình như mở nồi một chút, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa, tiếng xẻng va chạm với chảo, vô cùng náo nhiệt.
Cô xoay người lại, tầm mắt bất giác dừng lại xấp tiền trên bàn. Cũng không coi là dày, đã ở trong túi quần anh cả một ngày, buổi sáng anh đi ra ngoài đòi tiền công, buổi chiều mới trở về, cô vẫn không để ý tới, cho đến khi ôm anh, cô mới nhìn thấy phía sau bả vai anh có bụi, không biết đụng vào hay ngã ở nơi nào.
“Ra ăn cơm.”
Chu Diễm hoàn hồn: “Vâng.”
Hai món ăn một bát canh, có món gà cung bảo (*), Chu Diễm nói: “Hôm nay anh còn đi mua đồ ăn?”
(*)ga-kung-pao-cay-cay-mang-huong-vi-cuc-hay
“Tiện tay mua mấy thứ, đúng lúc đi qua chợ.”
Chu Diễm liếc qua túi nilon trên ghế, bên trong còn có gói khoai tây chiên, cô im lặng, cúi đầu nhai cơm, nhưng ăn vào miệng không có bất cứ vị gì.
Lí Chính liếc cô, gắp một miếng thịt gà vào trong bát cô: “Ăn đi.”
Chu Diễm gắp miếng thịt gà, máy móc nhai.
Lí Chính nhìn cô một lát, bỏ đũa xuống, lại gắp hai miếng thịt gà vào bát cô: “Muốn anh đút cho em?”
“… Em ăn không vào.”
“Cả ngày chưa ăn gì hết, sao không ăn vào chứ?”
“Buổi sáng đã ăn…”
“Em cũng nói là buổi sáng, vỏ bí đao có thể no được sao?” Lí Chính gắp một miếng đưa lên miệng cô: “Há mồm.”
Chu Diễm nghiêng đầu: “Em tự ăn được.”
Lí Chính đưa thìa cho cô, nhìn chằm chằm cô ăn, Chu Diễm ăn mấy miếng, ép chính mình phải ăn hết, ăn đến mức nghẹn lại uống mấy hớp canh, trong lòng buồn bực khó chịu, cô đứng lên, muốn nôn ra, mắt lại đỏ au, cô chớp mắt: “Nghẹn cơm khó chịu quá.”
Lí Chính nhìn chằm chằm cô, qua một lúc, đẩy ghế ra đứng lên, cầm thìa trong tay cô ném xuống bàn: “Ăn không vào thì đừng ăn nữa, đi tắm rồi ngủ sớm một chút.”
Lí Chính rửa bát, Chu Diễm đi vào nhà tắm.
Rửa bát xong vẫn không nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, Lí Chính đi qua gõ cửa: “Chu Diễm!”
Cô không đáp lại.
Lí Chính lại gõ cửa: “Chu Diễm, em làm gì vậy?”
Cô vẫn không đáp lại.
Lí Chính đập mạnh cửa: “Mở cửa! Có nghe thấy không, mở cửa!”
Cửa mở ra, Chu Diễm vẫn còn mặc nguyên quần áo, cả người ướt sũng nước, Lí Chính không nói lời nào đẩy cô vào trong, cởi quần áo cô ra, Chu Diễm giãy dụa: “Không cần!”
Lí Chính túm cô ôm vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, Chu Diễm
giãy rất mạnh, Lí Chính vỗ mông cô, đặt cô lên tường: “Không tắm thì để anh tắm cho em, đừng nhúc nhích!”
Lí Chính dội nước, lấy chút dầu gội đầu xoa lên đầu cô, động tác thô lỗ, Chu Diễm nhắm mắt lại, lau dầu gội dính vào mí mắt, Lí Chính cầm vòi hoa sen, ôm lấy thắt lưng cô, dội nước cho cô, Chu Diễm mở mắt ra, tầm mắt chạm vào mắt anh.
Lí Chính: “Biết anh cảm thấy em phiền nhất ở chỗ nào không?”
Chu Diễm im lặng, khóe mắt cay cay.
Lí Chính: “Một cô nhóc hai mươi tuổi bị mẹ ném lên thuyền của anh, khóc cũng không biết khóc, cả ngày đọc sách, kể chuyện cổ tích cho người khác, ngay cả quần lót thừa của mình cũng phải cho em, khóc cái gì chứ? Hả? Mợ nó chỉ lúc anh làm tình với em thì em mới biết khóc.”
Chu Diễm tát anh: “Lí Chính!”
Không dám tin, nước mắt rơi xuống.
Đầu lưỡi Lí Chính chạm vào má cô, nhìn cô mấy giây, cúi đầu liếm hai má cô: “Tiểu Nữu Nữu…”
Chu Diễm sửng sốt, nước mắt tuôn rơi như mưa, Lí Chính lại liếm hai má cô, ngực Chu Diễm như bị bóp nghẹt, cô gào khóc.
Lí Chính ôm cô ngồi xuống, cô nhóc trong lòng không ngừng khóc, anh nhớ tới lần trước thấy cô khóc là khi bị anh đe dọa ném xuống sông.
Lần này khóc càng lợi hại hơn, Lí Chính không ngừng gọi “Tiểu Nữu Nữu”, chờ cô khóc mệt mới mở vòi hoa sen ra dội người cho cô, anh cũng tùy tiện kì cọ mấy cái, tắm xong ôm cô trở về phòng ngủ.
Lí Chính bật điều hòa, cầm khăn lau tóc cho người trên giường, Chu Diễm quấn chặt chăn, đá anh, không nói lời nào.
Lí Chính: “Làm gì vậy?”
Chu Diễm lắc đầu
“Khóc đến câm điếc rồi sao?”
Chu Diễm lại đá anh một cái.
Lí Chính cười, cầm lấy chân cô xoa mấy cái: “Xấu hổ?”
Chu Diễm rút chân nhưng không rút được, cô bọc kín mình hơn: “Đồ khốn nạn.”
“Không bảo lão khốn nạn sao?”
“…” Chu Diễm tiếp tục coi như câm điếc.
Lí Chính ngừng cười, vén tóc cô, bàn tay chạm vào cô, dần dần trán cũng chạm vào nhau.
Hơi thở gần đến như thế.
Chu Diễm nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, tay bỏ ra khỏi chăn, cơ thể anh nằm xuống, nghe thấy bên tai nói một câu: “Ngủ đi.”
Cô hơi giật mình, nửa tỉnh nửa mê, được đỡ nằm xuống, một lát sau chui vào trong ngực anh.
Ngày hôm sau, tiếng mưa rơi đánh thức Chu Diễm.
Mưa lớn tầm tã, trên cửa sổ đều là bọt nước, bên ngoài mơ hồ, chỉ có thể thấy được hình dáng máy móc và tòa nhà trên bến tàu.
Chu Diễm nhìn người bên cạnh, không khỏi nhớ tới tờ báo kia.
Tờ báo để bên người hai năm, lật xem qua vô số lần, hai tin chỉ cách nhau một ngón tay, trong tin viết “Họ Lí”, cô chưa bao giờ nghĩ tới người đó là ai, thậm chí cô chưa từng đọc tin tức đó lần nào.
Hóa ra người này ở ngay bên cạnh cô.
Chu Diễm hôn cằm anh, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy râu, cô lại hôn một cái, môi dần trở nên mềm nhũn, cô dựa vào bả vai đối phương.
Một lát sau, Lí Chính bỏ cô ra, nhéo mũi cô, Chu Diễm đẩy anh: “Dậy thôi.”
“Sớm vậy sao?”
“Em phải ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Chu Diễm xoay người đứng lên, thuận tay lấy chăn bọc mình, Lí Chính lộ hết hàng, chỗ phía dưới ngẩng lên, Chu Diễm ngẩn ra, lập tức tránh mắt đi: “Em muốn đi ra ngoài tìm mẹ em.”
Lí Chính im lặng một lúc hỏi: “Đến Cục cảnh sát?”
Chu Diễm lắc đầu: “Tạm thời em không muốn nói với cảnh sát.”
Là người đều có lòng riêng, trong lòng cô vẫn còn hi vọng, vẫn còn trông đợi vào chút may mắn.
Lí Chính hỏi: “Muốn đi đâu tìm? Em biết mẹ em đi đâu sao?”
Chu Diễm lại lắc đầu: “Em chỉ muốn làm thế thôi. Một mình em đi, anh làm chuyện của mình đi.”
Cô đã suy nghĩ kĩ, lí trí rõ ràng, đã không còn là con người của ngày hôm qua, đã trở về như bình thường, giống như cỏ dại ở ven đường, cho dù bị anh đuổi đi cũng không chết được, vẫn sống tốt.
Lí Chính nhìn cô một lúc lâu, xoa tóc cô, hôn một cái, xoay người: “Mặc quần áo rồi đi.”
Tiếng đóng cửa WC vang lên Chu Diễm mới quấn chăn xuống giường, lấy quần áo mặc vào, buộc tóc đuôi ngựa đi vào nhà bếp, nghe thấy trong WC vang lên tiếng khẽ thở dốc, cô hơi sửng sốt, hoàn hồn, đun nước.
Trong WC, Lí Chính rên lên một tiếng, lại ngồi một lúc mới lấy giấy ra lau, đứng dậy mặc quần vào, chuẩn bị rửa tay, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, anh chống tay vào bồn rửa.