Xe taxi đến nhà hàng, Lí Chính và Chu Diễm đẩy cửa đi vào, thấy tình hình bên trong, lập tức dừng bước.
Đang là thời gian dùng cơm trưa, trong nhà hàng có mấy bàn khách, đĩa hát bật ca khúc Italy cổ, mấy người đứng quanh tường, khiêng máy quay, cầm mic, giơ sách, gọi diện thoại, bốn học sinh bị vây quanh giữa bọn họ, hai nam hai nữ, không cùng một độ tuổi, có người chỉ huy một cậu học sinh ngồi bên cạnh chậu hoa, Thẩm Á Bình đang chỉ huy nhân viên: “Tắt nhạc đi.”
Người đối diện nói: “Không cần, nhà hàng của cô bình thường như thế nào thì cứ để nguyên thế ấy.”
Lí Chính và Chu Diễm nhận ra người nói chuyện là phóng viên Cao An lần đó.
Lâm Thái đứng ở chân cầu thang gọi bọn họ: “Lí Chính.”
Lí Chính hoàn hồn, hỏi: “Sao lại thế này?”
Lâm Thái đến gần: “Quay một tin tức về việc làm từ thiện.”
Lí Chính nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Chu Diễm bên cạnh.
Lâm Thái vỗ vai anh: “Chị Trương cũng có mặt đấy, không phải anh tìm chị ta có việc sao?”
Lâm Thái gọi với sang bên kia: “Chị Trương!”
Trương Nghiên Khê đang nói chuyện với cô bé học sinh, nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng: “Anh Lí!”
Chị ta đẩy Cao An ở bên cạnh ra, lôi kéo mấy em học sinh: “Sao anh lại đến đây? Để tôi giới thiệu với anh, đây là La Hạo, khai giảng sẽ lên lớp mười một, đây là Đan Nguyệt Đồng, vừa lên lớp mười, đây là Cố Tuấn Hải, năm nay thi đại học, được nhận vào Đại học pháp luật Tây Nam, tháng sau cậu bé sẽ nhập học, còn có Chu Hồng Hồng cũng sắp thi cấp ba rồi, thành tích học tập của mấy đứa nhỏ này rất tốt, năm đó suýt chút nữa đã phải nghỉ học, nhờ có tiền do anh quyên góp mà bọn chúng mới được tiếp tục đi học.”
Mấy đứa nhỏ đều đỏ mặt, kích động, hiền lành, đồng thanh: “Chú Lí!”
Giọng nói của bốn đứa trẻ không đồng đều, ánh mắt của khách trong nhà hàng đều dán về đây, trong nháy mắt giống như tất cả vì sao vây quanh mặt trăng, ánh sáng chói lọi, ánh mắt sùng bái và cảm kích khiến Lí Chính có cảm giác cổ quái không thể nói nên lời.
Anh hơi bối rối, liếc qua mấy người, hỏi: “Đang bận sao?”
Trương Nghiên Khê: “Cũng không bận lắm, hôm nay chủ yếu chụp ảnh hai cậu nhóc, nhà hàng của Á Bính, anh Lí anh có muốn…”
Lí Chính ngắt lời chị ta: “Tôi tới nơi này là muốn nhờ chị giúp một việc, không biết chị có tiện hay không?”
“Anh nói đi, nếu làm được tôi nhất định sẽ giúp.”
Cuối cùng người bên cạnh Lí Chính cũng lên tiếng: “Chị Trương, tôi có chuyện muốn hỏi thăm chị.”
Chu Diễm thấp giọng nói.
Dưới lầu rất ồn ào, Thẩm Á Bình dẫn mấy người lên lầu, một đống quần áo bẩn trong phòng khách, trên mặt đất rải hai lọ đồ uống và mấy gói khoai tây chiên, sắc mặt Thẩm Á Bình trầm xuống, có người ở trong phòng chạy ra, lớn tiếng gào: “Cháu có chết ở trên đây cũng không có ai biết, dì còn đi lên làm gì! Dù sao dì cũng không phải là mẹ cháu, dì không cần quản cháu, cháu sẽ đi bán máu, cháu không tin không đủ trả tiền thuốc men cho Lưu Đào, trong mắt các người chỉ có tiền, lương…”
Tiếng gào đột nhiên im bặt, Lí Chính Kiệt mặc áo chơi bóng rổ trừng mắt nhìn người đứng ở đầu cầu thang, chỉ vào anh hét lên: “Để cho ông ta tới đây làm gì, bảo ông ta cút cho cháu!”
Chu Diễm nhìn về phía Lí Chính, lặng lẽ nắm chặt tay anh.
“Câm miệng cho dì!” Thẩm Á Bình lạnh mặt quát, “Về phòng!”
Lí Chính Kiệt tức giận: “Dì đã quên ông ta hại chết cha mẹ cháu rồi à, dì còn để cho ông ta vào đây, cháu biết rồi dì muốn quay lại với ông ta.”
Thẩm Á Bình đi lên trước mặt cậu ta, Lí Chính Kiệt đẩy chị ta ra, chạy xuống, lườm Lí Chính, thoáng nhìn qua người bên cạnh anh, cậu ta va vào người Chu Diễm rồi lao thẳng xuống lầu.
Chu Diễm suýt ngã, Lí Chính túm lấy cô, Thẩm Á Bình chạy đuổi theo: “Đứng lại cho dì!”
Lí Chính giữ Chu Diễm, hỏi: “Không sao chứ?”
Chu Diễm lắc đầu: “Không sao.”
Trương Nghiên Khê đứng ngoài quan sát, hơi xấu hổ, chị ta chỉ về phía sô pha: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Ba người ngồi xuống, Trương Nghiên Khê nói với Chu Diễm: “Nếu em không ngại có thể gọi chị là chị Trương, em muốn hỏi chuyện gì?”
Chu Diễm há miệng, đang nghĩ lời dạo đầu, Lí Chính liếc cô, hỏi Trương Nghiên Khê: “Chị Trương làm việc ở quỹ Thiên sứ bao lâu rồi?”
Trương Nghiên Khê: “Hơn mười một năm, sắp được mười hai năm rồi.”
“Quỹ của các chị vẫn luôn giúp đỡ học sinh nghèo khó?”
“Đúng vậy, không chỉ có bọn chúng, còn cả rất nhiều trẻ e, khuyết tật khác.”
Lí Chính nhìn về phía Chu Diễm, cô cắn môi hỏi: “Chị Trương, chị có từng nghe nói đến một người tên Chu Quốc Đào không?”
“Chu Quốc Đào?” Trương Nghiên Khê khó hiểu.
Chu Diễm: “Có thể hai năm trước từng tiếp xúc với quỹ của bọn chị.”
“Xin lỗi, nghe tên chị không có ấn tượng mấy hoặc ông ấy là người nào? Là người tình nguyện hay là…”
“Ông ấy là giáo viên, hai năm trước dạy ở trường trung học Thiên Lâm thành phố Quảng Dương.”
“Trường trung học Thiên Lâm?” Trương Nghiên Khê kinh ngạc, “Chị vẫn còn nhớ, chị biết hiệu trưởng trường Thiên Lâm, nhưng còn thầy giáo Chu Quốc Đào…”
Chu Diễm sửng sốt: “Hiệu trưởng… có liên quan gì với quỹ của các chị không?”
Trương Nghiên Khê không hiểu ý của cô: “Nếu em không ngại thì cho tôi hỏi tại sao em muốn hỏi chuyện này?”
Chu Diễm: “Chu Quốc Đào là cha em.”
Chu Diễm tóm tắt tình hình, sau khi Trương Nghiên Khê nghe cô kể lại hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Hiệu trưởng rất có uy tín, luôn giúp đỡ những học sinh nghèo khó không thể đi học. Tôi nhớ rõ hai năm trước, ông ấy từng phát động một hoạt động, gây quỹ học bổng cho học sinh nghèo, phần tiền học bổng này sẽ quyên cho quỹ của chúng tôi, dùng để giúp đỡ mấy chục học sinh nghèo.”
Lí Chính nghe đến đó không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Chu Diễm, chạm vào mắt cô, cả hai người đều dời đi nhìn về phía Trương Nghiên Khê.
Trương Nghiên Khê nhìn hai người, trong lòng càng không thể tưởng tượng nổi: “Cuối cùng chúng tôi không nhận được phần tiền ấy, sau đó…” Trương Nghiên Khê nhìn về phía Lí Chính, “Đúng lúc chúng tôi nhận được một khoản tiền quyên góp lớn dưới danh nghĩa của Thẩm Á Bình, dựa vào phần tiền này đã giúp đỡ chúng tôi giải quyết khó khăn, sau đó chúng tôi mới biết được anh Lí mới chính là người quyên góp.”
Ngoài cửa sổ mưa bụi bay bay, thời tiết ẩm ướt giữa hè cũng không khiến người ta cảm thấy mát mẻ chút nào, quấn trong một lớp quần áo oi bức, mồ hôi không thể thoát ra được, trái tim đập dồn dập, mang theo chút hanh khô.
Trên đời có hàng triệu người, có đủ loại chuyện, không ai biết được trong nháy mắt sẽ gặp thoáng qua người nào, khóe mắt lướt qua sườn mặt ai, không nói câu nào, chỉ có bóng dáng
chồng chéo lên nhau.
Sau năm đó, người và chuyện cùng tập trung vào giữa hè này.
Lí Chính nắm chặt tay Chu Diễm, cô im lặng nhìn anh, môi giật giật, không nói nên lời, tất cả lời nói đều trở nên yếu ớt dư thừa, đối phương bên kia cũng đang im lặng nhìn cô.
Suy nghĩ rất nhiều nhưng lại giống như không thể nghĩ kịp.
Một lát sau Chu Diễm lại nhìn về phía Trương Nghiên Khê, giọng nói hơi khàn khàn, hỏi: “Các chị có biết tại sao lại không có tiền học bổng không?”
Trương Nghiên Khê: “Chị cũng không biết được tình hình cụ thể.”
“Vậy nhóm các chị cũng không truy cứu trách nhiệm với trường học sao?”
“Nói như thế nào chuyện này cũng chỉ là quyên góp tự nguyện mà thôi, đối với bọn chị mà nói hiệu trưởng là người đáng kính trọng.”
Chu Diễm nắm chặt tay, qua mấy giây mới hỏi: “Chị có từng nghe nói đến Lí Mai không?”
“Lí Mai?”
“… Mẹ em.” Chu Diễm nói, “Cảnh sát nói hai năm trước sau khi xảy ra chuyện, mẹ em từng nhắc đến bọn chị với cảnh sát.”
Trương Nghiên Khê: “Chị cũng không có ấn tượng, có lẽ đồng nghiệp của chị…”
Chị ta còn chưa nói xong thì di động vang lên.
Trương Nghiên Khê: “Xin lỗi, chị nghe điện thoại trước đã.”
Cũng không đi xa, chị ta bắt máy ngay.
Lí Chính xoa mu bàn tay Chu Diễm, cô nghiêng đầu, đột nhiên thấy vẻ mặt Trương Nghiên Khê kì lạ nhìn về phía bọn họ, Chu Diễm sửng sốt.
Trương Nghiên Khê nói với bên đầu kia điện thoại: “Được rồi, tôi qua ngay.” Nói xong lập tức cúp máy.
Chu Diễm hỏi: “Sao vậy?”
Trương Nghiên Khê hơi do dự: “Cảnh sát tìm được quỹ của bọn chị, muốn hỏi cụ thể tình hình chuyện hai năm về trước, bởi vì chị đang ở Khánh Châu cho nên đồng nghiệp bảo chị qua hỗ trợ điều tra.”
Chu Diễm đứng lên, Trương Nghiên Khê suy nghĩ: “Em đừng vội, nếu không em đợi ở đây một lát đi, có chuyện gì chị sẽ nói với em.”
“… Cám ơn chị.”
Trương Nghiên Khê: “Đừng lo lắng, chị sẽ sớm báo tin cho em.”
Người đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Diễm ngồi xuống, nhéo đầu ngón tay, trái tim đập nhanh, ngón chân lạnh lẽo, cô cúi đầu miên man suy nghĩ.
Lí Chính chọc cổ cô: “Nghĩ gì vậy?”
“… Xăng đan của em bẩn quá.”
“…”
Lí Chính cúi đầu nhìn, hơn hai mươi ngày, đôi xăng đan màu trắng đã trở thành màu xám, đường vân đã nhăn. Anh xoa cổ Chu Diễm, không nói gì, nhìn xung quanh.
Một đống rác trên mặt đất, trên bàn để hoa quả và một quyển kinh thánh, trên giá để TV có mấy cuộn len.
Lí Chính đi qua, rút kim cắm ở len, lấy mấy sợi len quấn mấy vòng quanh tay, trở lại ghế sô pha: “Chọn một dây đi.”
Chu Diễm vẫn luôn nhìn theo động tác của anh, cho đến khi anh trở về, cô mới hỏi: “Anh biết chơi cái này?”
Lí Chính ngồi trên bàn, xoay người đối mặt với cô: “Biết chứ, chị gái anh thích chơi đan dây.”
“… Anh còn có chị gái?”
“Ừ, lớn hơn anh ba tuổi, lúc tiểu học chị ấy mắc bệnh qua đời. Trong nhà anh đứng thứ ba.”
Chu Diễm nhìn dây: “Cho nên em mới gọi anh là anh ba?”
Lí Chính cười: “Ngay cả tại sao gọi như vậy cũng không biết mà còn gọi? Nào chọn một dây đi.”
Chu Diễm hơi do dự, chọn lấy một sợi, suôn sẻ qua được, Chu Diễm lại chọn lần nữa, hai người dần chơi thành thạo hơn.
Khi học tiểu học biết đan rất nhiều kiểu, khi trưởng thành vẫn còn lục được trí nhớ ra.
Chu Diễm: “Trước kia người lớn nói đan dây trời sẽ mưa.”
Lí Chính: “Hiện tại trời không mưa sao.”
“Còn mưa bao lâu nữa?”
“Rồi trời sẽ tạnh thôi.”
Chu Diễm vỗ đầu ngón tay anh: “Đợi một lát, em còn chưa đan qua.”
Lí Chính giữ dây: “Em xuyên qua đi.”
Chu Diễm nghe theo anh, thuận lợi xuyên qua, lại lật dây.
Lí Chính quan sát: “Khó rồi đấy.” Anh thử khều một dây, nghiên cứu một chút, lại khều một sợi khác, thử lật lại, nguy hiểm, anh lại buông ra, thử lại lần nữa, vẫn không thành công.
Chu Diễm: “Anh giữ đi, để em.”
Lí Chính giữ dây thay cô, Chu Diễm bỏ ra, tìm cách khác, lần này đã thành công.
Cô vừa lật dây vừa nói: “Dù khó khăn thế nào cũng sẽ có cách giải quyết, đúng không?”
Lí Chính nhìn cô, nhếch môi: “Ừ.”
Chu Diễm giữ lấy dây, cười với anh.
Nụ cười giống như tia nắng sau cơn mưa, bầu trời trong xanh xóa tan ẩm ướt.
Lí Chính nhìn cô một lát: “Đợi một lát.”
Anh nâng chân Chu Diễm lên, đặt chân cô lên đùi mình, rút tờ giấy ở bên cạnh, cầm cổ chân cô, cúi đầu lau bùn và bụi trên đôi xăng đan màu trắng.
Thẩm Á Bình ở cầu thang, bưng khay trà, xoay người ra hiệu bằng mắt cho Lâm Thái, hai người không nói tiếng nào đi xuống nhà.
“Nhìn chân em này, tối qua không rửa chân à?”
Chân cô đẩy đầu ngón tay anh.
Anh đang cầm chân cô khẽ gõ một cái: “Cỡ bao nhiêu?”
“… Hai mươi.”
Anh khẽ cười: “À.”
“Lí Chính.”
“Sao vậy?”
“Anh còn không đổi người giữ?”
“Em giữ đi.”
Ca khúc Italy nhẹ nhàng vang lên, trên chân hơi ngứa, đầu ngón tay thô ráp thỉnh thoảng chạm vào da cô, có người đang lau xăng đan cho cô.
Đổi một sợi là tháo được dây thừng.
Vết bùn có thể lau sạch.
Có người đối xử dịu dàng như vậy với cô.
Chu Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chợt lóe lên trong màn mưa, rồi trời sẽ nắng thôi.