Đã biết, đã biết ! lão hoàng đế đứng lên gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng, “Người tuổi trẻ này có sự mạnh dạn, dũng cảm, dám đi đầu rất khó có được! Ta thấy rất yêu mến!” Nói xong, còn vỗ vỗ bả vai của Diệp Tường.
-”Bệ hạ thánh minh, ta cũng là nhìn theo chí hướng của bệ hạ lúc tuổi trẻ tinh anh ,vì đế quốc Tam Vung cống hiến mới có ngày hôm nay, so sánh thần cùng với bệ hạ, chính là ánh sáng đom đóm so với trăng sáng chi minh (ánh trăng sáng)!” Diệp Tường nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, y chính là đang vuốt mông ngựa lấy lòng , điểm ấy làm lão hoàng đế vô cùng thoải mái, biểu lộ xem hắn rất tốt, rất hài lòng. Diệp Tường biết mục đích hôm nay của mình đã có hi vọng.
*vì DT là người hiện đại, nên không xưng thần thể hiện lòng tự trọng, và cá tính của anh ý*
Vì vậy, hắn tranh thủ thời gian ra roi thúc ngựa( khẩn cấp) nói: “Bệ hạ, hôm nay ta đem đến cho người hai con song đầu khuyển (chó 2 đầu) dùng làm sủng vật!”
-”Song đầu khuyển?” Lão hoàng đế nghe xong lời này của Diệp Tường cũng không nhịn được hoảng sợ, nói đùa gì vậy, nuôi cái thứ tứ giai biết phun lửa, hơn nữa tính khí táo bạo còn ăn thịt người “song đầu khuyển” làm sủng vật? Diệp Tường rốt cuộc muốn làm gì, lấy cái gì làm đảm bảo đây? Lông mày Tam Vung Ngũ Thế lại nhăn lại một lần nữa dò xét người trẻ tuổi này.
-”Người tuổi trẻ, trước khi làm chuyện gì thì cần phải suy nghĩ nhiều a !” Tam Vung Ngũ Thế lắc đầu thở dài nói, xem ra chính mình đã đem hắn đánh giá quá cao rồi, có lẽ hắn cũng chỉ là người trẻ tuổi thôi.
-”Bệ hạ, thần cũng không phải đối bệ hạ có cái gì bất lương chi tâm(ý độc ác ), mà dụng tâm của ta hoàn toàn có sự khác biệt, bệ hạ một ngày kiếm tỷ bạc, xử lý sự vụ khá nhiều, hơn nữa, có một đầu tứ giai trung thành như ma thú chó hai đầu thời thời khắc khắc trông coi tại bên cạnh bệ hạ, tin tưởng bệ hạ sẽ giải buồn, an toàn hơn rất nhiều, bệ hạ trước tiên có thể nhìn xem thần làm mẫu!” Diệp Tường một bên nói rõ ràng, cuối cùng vẫn là phải làm thí nghiệm chứng minh mới có thể thuyết phục được lão hoàng đế .
-”Lớn mật! Như thế nào có thể cho nuôi ma thú nguy hiểm như vậy làm sủng vật ?” Đột nhiên vang lên tiếng của Mạc Khắc, cái lão bị thịt, giờ phút này một bộ nghĩa bảo vệ lẽ phải đứng hằm hằm ở cửa hoa viên quát Diệp Tường ngưng nói .Trong mắt hắn, so với bất luận cái gì, an nguy của hoàng đế đều cao hơn hết thảy.
Diệp Tường hận không thể hai đao đem cái lão nhân đột nhiên xuất hiện này giết hoặc là chọc cho tức chết, cho hoàng đế dùng thử trước , đây có thể là hiệu ứng quảng cáo giúp kiếm kim tệ, phát tài tốt nhất, cái lão tử quỷ này làm sao lại xuất hiện, nhưng là, Diệp Tường cũng không buông tha cho, vội vàng tiến lên phía trước nói:
-”Bệ hạ, xin cho phép ta đem song đầu khuyển kia bày ra cho ngài nhìn xem rồi kết luận a!”
-”Không được, vạn nhất xảy ra cái gì sai lầm thì làm sao bây giờ? An nguy của Bệ hạ là hết sức quan trọng!” Ni Mạc Khắc chấp nhất kiên trì lập trường của mình.
Bà nội cái lão đầu này! Diệp Tường tức giận đến mức muốn mắng người , trong nội tâm lại vừa ngoan, vừa hung ác đem tổ tông lão quỷ Ni Mạc Khắc này hầu hạ một lần lại một lần mới tạm an ủi bản thân.
-”Bệ hạ, thỉnh cho thần cơ hội này, vạn nhất có gì sai lầm, ta nguyện dùng tánh mạng đảm bảo!” Diệp Tường cắn răng liều mạng.
-”Bệ hạ, không thể a!” Ni Mạc Khắc cũng là kiên quyết thỉnh cầu nói.
Lập tức Diệp Tường cũng không nhịn được nữa.
-”Uy, lão nhân, ngươi có thôi hay không, ta bất quá chính là tặng cho bệ hạ mấy sủng vật thôi, ngươi tìm mọi cách để cản trở, chẳng lẽ bệ hạ vĩ đại anh minh, công cao cái thế lại giống như lời ngươi nói nhát như chuột sao? Truyền ra ngoài sẽ bị người nước khác cười tử, ta hi vọng ngươi đừng làm loạn nữa, làm bệ hạ một đời anh minh toàn bộ hủy ở trên tay ngươi !” Diệp Tường chống nạnh ra oai, thô tục mắng hết bài này đến bài khác, nghiễm nhiên giống tư thế một người đàn bà chanh chua, đem một đám cận vệ binh đứng trong hậu hoa viên cùng toàn bộ người hầu kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
-”Ngươi… Ngươi… Ngươi lưu manh!” Ni Mạc Khắc bị chửi sắc mặt đỏ bừng, không khỏi chỉ vào Diệp Tường, nói không ra lời.
-”Tốt lắm, Ni Mạc Khắc, trẫm cảm thấy lời nói của tử tước Declan phi thường có đạo lý, trẫm cũng không phải là người sợ chết!” Tam Vung Ngũ Thế hiển nhiên đã trúng phép khích tướng của Diệp Tường, đương nhiên, quý tộc đều sĩ diện, thích khoe khoang, điểm ấy Diệp Tường trong lòng là rõ ràng nhất, bất quá, tuy lời nói vừa rồi đã hung hăng chọc trúng nhược điểm của lão hoàng đế, nhưng lão hoàng đế này cũng không để mất mất giá trị của chính mình, của đế quốc mình trước mặt thần tử.
Rất nhanh, Diệp Tường mang theo vài người hầu cùng một cái lồng gỗ đắp miếng vải đen bên trên, dùng mộc xe đẩy tiến đến, mà Ni Mạc Khắc thì vẫn y nguyên, chưa chịu từ bỏ ý định, sống chết đi ôm đùi của lão hoàng đế cùng lão lệ(nước mắt) tung hoành một dạng đến chết cũng phải can gián:
-”Bệ hạ, không thể a, cựu thần dù chỉ còn một mảnh xương cốt , ta không thể nhìn người có bất kỳ nguy hiểm nào a…”
“Ni Mạc Khắc, trẫm lại cũng không phải đi chết ! Mau bỏ, mau bỏ ra, người tới, vệ binh… Bắt hắn ném ra cho ta!”
“…”
Diệp Tường tháo miếng vải đen phủ ở lồng sắt ra, lão hoàng đế trông thấy đôi song đầu khuyển, khuôn mặt so với sư tử lớn hơn gấp nhiều lần còn muốn hung mãnh hơn, cũng không khỏi lui về phía sau một bước, hai cái đầu xấu xí, hé ra miệng rộng đỏ lòm như huyết bàn (máu), còn có thể trông thấy hàm răng sắc bén lộ tại bên ngoài môi, loại này ma thú còn biết phun lửa, hắn tự nhiên là sợ vô cùng, không khỏi có chút hối hận vì