Sinh ý của sủng vật điếm sôi sục suốt một tuần lễ, nhiệt độ tựa hồ vẫn y nguyên không có dấu hiệu muốn giảm, mới một tuần lễ đã kiếm lại được vốn lưu động, bỏ qua tiền lương cùng phí tổn đã thanh toán của mấy trăm công nhân viên ra, ngoan ngoãn tử sủng vật điếm (cửa hàng bán những con thú cưng ngoan ngoãn) buôn bán lời hơn một nghìn vạn kim tệ.
Diệp Tường cùng Matt, Ni Mạc Khắc là ba tên cổ đông lớn nên càng thu được nhiều lợi nhuận hơn, thoáng cái đã nhảy vào bảng xếp hạng các đại phú hào của Tam Vung đế quốc, hơn nữa lại còn đứng trong bảng 100, hơn nữa nghe nói cái vị trí thứ hạng này vẫn có khả năng rất lớn vượt lên .
Mà giờ khắc này làm cho Diệp Tường đau đầu cũng không phải là vì có quá nhiều, quá nhiều kim tệ mà không có chỗ để sử dụng, mà là vấn đề về nhân thủ.
Đầu tiên là vấn đề về nhân viên nghiên cứu, thứ nhì là vấn đề về quản lý nhân tài, Diệp Tường nhận thức rất rõ, làm lão bản, cũng không thể chuyện gì cũng đều muốn tự thân làm đủ, tuy còn có Matt giúp quản lý, nhưng là hắn cũng không có phương pháp phân thân a, hơn nữa, Diệp Tường còn tính tháng sau, tại đế đô khuếch trương, mở rộng thêm bảy tám chi nhánh,nên tự nhiên là rất nhức đầu .
Về phần lão cáo già Ni Mạc Khắc kia, coi như hết, không có tác dụng, Diệp Tường không cần nghĩ cũng biết, lão đầu này còn một thân quốc gia đại sự cần phải xử lý, ngày đó khai trương có thể đi cũng đã là cố gắng lắm rồi.
Buồn bực, Diệp Tường ra khỏi tử tước phủ của mình , đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải thoát khỏi nha đầu Ô Ô luôn thích bám dính lấy hắn, đem cô bé uy cho no bụng, rồi kể một cái chuyện xưa về bụi cô nương dỗ bé ngủ, sau đó hắn mới có thể chạy ra.
Diệp Tường tính toán thử đi đến thị trường nô lệ xem có người tốt hay không sau đó mới tính toán mua vài tên .
Bởi vì trước đó Diệp Tường đã trở thành danh nhân,trở thành người nổi tiếng, sau khi có hiệu ứng danh nhân đương nhiên là có vô số fan sùng bái, mà bên cạnh hắn lại không có bảo tiêu lợi hại hay người bảo vệ gì đó,nên tự nhiên là phải tiến hành ngụy trang một chút mới xuất môn được. Thực ra, cái gọi là ngụy trang kia cũng bất quá chỉ là choàng ngoại bào rộng thùng thình ở bên ngoài, đem toàn thân mình che kín lên mà thôi.(Dạ : trình còi!!!!!!-.-”)
Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng đến thị trường nô lệ, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng người sôi nổi thảo luận, hoạt động này được cử hành vào lúc 3h mỗi ngày, đối với việc đấu giá nô lệ, ở Cát Sĩ Đa Á đại lục này là hoạt động buôn bán hợp pháp, dù sao cũng có rất nhiều quý tộc quyền thế ở đây, mà người nào không có mười mấy nô lệ để làm việc chứ? Điểm này là rất bình thường, nhưng là, Diệp Tường lại không thế nào có cảm tình với phương thức xử lý nô lệ này được.
Hoạt động đấu giá bắt đầu, Diệp Tường chọn ngồi ở một vị trí trong góc khuất theo dõi buổi đấu giá, nhưng là những đầy tớ này trông đều xanh xao vàng vọt, mà càng khoa trương hơn là quy tắc chọn nô lệ đều là phải chọn những kẻ cơ bắp cao lớn, thô kệch, thực ra cũng có nữ nô lệ, những nữ nô lệ kia coi như cũng không tệ, Diệp Tường cũng thiếu chút nũa là bỏ tiền mua vài người, nhưng là… Cái kia, khái, vì hình tượng của chính mình, Diệp Tường ngẫm lại hay là thôi,có trời mới biết được nếu bị người ở ngoài biết được sẽ đàm tiếu như thế nào, phải biết rằng, là một danh nhân, điều cần sợ chính là fan, chuyện xấu thì cần phải