——Rầm! Rầm! Ầm Ầm!
Trước mặt bọn người Diệp Tường lập tức xuất hiện mấy cái hố to do bị hỏa cầu đánh trúng. Sau đó, Pháp Tư móc ra một đống xương cốt không biết từ đâu tới, lẩm nhẩm đọc chú ngữ, sau đó thì…Bùm! Rầm! Lại thêm một ma pháp nữa hoàn thành! Mọi người sững sờ khi thấy đám xương cốt vừa rồi hóa thành bụi phấn, sau đó, từ trong đám bụi phấn ấy lập tức xuất hiện bạch sắc cốt long (bộ xương rồng màu trắng)…
“Đạt Cổ, mau đưa tay đây…” [ Cầu hôn ] Không biết từ khi nào, Diệp Tường đã lấy kim tiêm ra, châm một nhát vào tay thú nhân Đạt Cổ. Ngay lập tức, Đạt Cổ cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội truyền tới, không khống chế được, hắn đã đánh bay Diệp Tường ra xa [cầu hôn thất bại, tuyên cáo!]
“Cách! Cách! Cách! Rắc! Rắc!…” Cơ thể Đạt Cổ co rút dữ dội, trông rất thống khổ, sau đó, từ từ biến hình!
“Đạt Cổ, cố gắng lên ! Nhất định ngươi sẽ làm được, nhất định sẽ làm được…” Diệp Tường gắt gao nhìn chằm chằm vào Đạt Cổ, luôn miệng lẩm bẩm, trông có chút điên cuồng, nhưng đây cũng là điều bình thường thôi, bởi vì nhà khoa học nào mà không có chứa một số gien điên cơ chứ? Nếu nói Diệp Tường khác gì các nhà khoa học khác thì chỉ có là, ngoài gien điên, hắn còn có gien biến thái cộng thêm gien bỉ ổi mà thôi.
Nhưng mà, tại sao Diệp Tường lại tiêm gien biến đổi vào người Đạt Cổ? Bởi vì cốt long vừa mới hướng về phía Đạt Cổ phun ra một đòn tử vong long tức! Tại sao lại là tử vong long tức? Bởi vì đây không phải là long tức bình thường, nếu là long tức bình thường thì sẽ chỉ phá vỡ vật thể mà nó đụng vào còn tử vong long tức thì khác. Tuy uy lực cơ học của nó không bằng long tức chính tông nhưng sức phá hủy của nó thì không thua kém chút nào! Bất cứ nơi nào mà tử vong long tức đi qua là nơi đó lập tức biến thành một mảnh đất chết, từ thực vật cho tới động vật đều lập tức tử vong. Điều đó có thể thấy được lượng tử khí trong long tức mà cốt long thả ra là rất lớn.
“A…! A…! A…!” Bỗng nhiên Đạt Cổ hét to một tiếng, cơ thể hắn vặn vẹo bành trướng ngày một dữ dội hơn, ngay cả cái áo da đơn giản quấn trên thân cũng bị sự bành trướng này xé toang làm nhiều mảnh nhỏ bay phất phơ trong gió. Cùng lúc đó, tử vong long tức cũng đang chậm rãi tới gần…
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó là bụi đất tung bay mù mịt. Là tử? Hay là sinh? Liệu loại gien mà Diệp Tường tiêm cho Đạt Cổ có thành công hay không? Giữa mênh mông khói bụi đó, không một ai thấy rõ chuyện gì đã ,đang xảy ra, chỉ có tiếng nổ vang của tử vong long tức làm cho bọn người Diệp Tường ho khan không ngừng.
Đúng lúc này, từ trong khói bụi mịt mờ ấy một thân ảnh cao lớn chậm rãi xuất hiện, mới đầu còn lảo đảo không ngừng, sau đó từ từ đứng vững…Khói dần tan, bụi dần tan, thân ảnh cường tráng của Đạt Cổ cũng ngày càng hiện rõ…
“Đấu khí cuồng bạo ma hóa? Làm sao có thể… Làm sao có thể chứ… Không phải trong toàn tộc thú nhân chỉ có tộc Ngưu Đầu Nhân mới có thể vận dụng cuồng bạo ma hóa hay sao? Làm sao tên thú nhân này lại có thể? Không có khả năng, không thể nào! Nhất định là có trò quỉ ở đây… ” Pháp Tư hoảng loạn gào thét.
“Ha ha… Ta quả là thiên tài mà… Đối với sinh vật trong thế giới này mà nói, không có gì mà ta không làm được!” Diệp Tường nằm ở bãi cỏ đắc ý cười to, thậm chí hắn còn đang suy nghĩ xem liệu có nên tiêm gien cuồng bạo ình hay không? Á! Không được! Hắn không thích những kẻ cơ bắp một chút nào cả, biến thành kẻ cơ bắp lại càng ghét! Ngươi cho rằng mình là Người Khổng lồ xanh sao? Cần cơ bắp làm gì chứ? Ma pháp sư? Uhm, cái này cũng được đó! Nếu sử dụng nước suối ma pháp mà hắn ‘mượn tạm’ ở Long đảo kia, không chừng cũng có thể có được không ít ma pháp, nhưng … chú ngữ thì nhớ không rõ, lực tinh thần cũng ‘mỏng manh’ tới đáng thương, căn bản là làm học trò của ma pháp sư cũng không thể chứ đừng nói gì tới làm ma pháp sư! Kiếm sĩ cũng không được rồi, hắn sợ đau lắm! Chiến sĩ không được, ma pháp sư cũng không, kiếm sĩ lại càng không thể…Nghĩ tới đây đột nhiên Diệp Tường cảm thấy có chút bất đắc dĩ cười cười…
Bản thân hắn từ lúc tới thế giới này tới này trải qua không biết bao nhiêu cuộc ám sát, đánh lén….tuy rằng có kinh hoàng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng nhiều lần nhưng lần này thì khác…Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Hắn phải mạnh hơn! Đúng! Nhất định hắn phải tìm ra cách để trở nên mạnh hơn… Không chỉ là để bảo vệ mạng sống, mà hắn còn phải tìm cách trở về, hơn nữa, xung quanh hắn có Ô Ô, Mã Khắc, Đạt Cổ… Từng thân ảnh quen thuộc cứ lần lượt, lần lượt hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn càng ngày càng lưu luyến, càng lúc càng kiên định hơn với quyết định của mình. Nghĩ vậy, Diệp Tường lập tức lấy từ trong không gian giới chỉ ra một lọ gien huyết thanh màu vàng chói, nhìn nhìn một lúc, xác định đây đúng là gien của Long Vương Cổ Nhân, do dự một chút nhưng sau đó lập tức hạ quyết tâm, mở nắp bình ra, rót thứ chất lỏng màu vàng đó vào miệng,…Lúc này hắn không sử dụng thêm bất kì gien hay loại thuốc phụ trợ nào, chỉ dựa vào gien của chính mình cùng gien của Cổ Nhân, hắn muốn thử xem xem chính mình sẽ biến dị ra kiểu gì hay sẽ thành ra như thế nào…
Ngay sau đó, Diệp Tường cảm thấy thân thể của hắn bắt đầu nóng lên, tràng vị, mạch máu…bắt đầu sôi lên, đau rát như bị ngàn mũi kim châm, toàn thân như bị thiêu đốt trong lửa a tì của Địa ngục, lúc này, hắn đã bắt đầu bắt đầu cảm nhận được sự thống khổ khi bị biến đổi của Cổ Nhân lúc trước, toàn thân đau đớn giống như bị lửa thiêu, như bị dao lăng trì tại chỗ…từng đao, từng đao một lóc từng thớ thịt của hắn xuống…
Trở lại bên này.
Thân thể Đạt Cổ dần dần được phủ kín bởi một tầng hỏa diễm đấu khí nhàn nhạt (đấu khí dưới dạng lửa) đây là điều mà hắn chưa gặp bao giờ, nhưng, hắn có thể cảm thấy rõ ràng là thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Cùng lúc này, cốt long đánh tới, khung xương bạch sắc cực đại mang theo khí tức tử vong đậm đặc