Edit : Dạ
Beta : kunb0s2toma
Chỗ bọn họ đứng, cách rừng rậm Hồng Lưu khoảng 1000m, đồng thời đây cũng là vùng trung tâm, nơi thụ hại chủ yếu của trận chiến vừa rồi. Nhìn ‘dư âm’ còn lại sau trận chiến không khỏi làm cho người xem thấy giật mình: trải rộng từ trung tâm cho tới vùng phụ cần, không có lấy một chỗ vẹn toàn, nơi nơi đều là hố, hố lớn hố nhỏ nối tiếp nhau không dứt. Hơn nữa, trong đó hơn phân nửa hố bị đốt cháy đen thui, một số hố vẫn còn tàn lửa cháy lách tách, đây hiển nhiên là tác phẩm đặc trưng của long tức do cụ long bắn ra.
“Ngươi đang làm cái gì? Mau buông ta ra!” Lôi Khắc Tư tóc tai bù xù vùng vằng, kêu gào lao vào giữa bầy sói hò hét. Bộ dạng giương nanh múa vuốt của hắn lúc này cộng thêm bộ dạng hiện tại dễ khiến cho người không rõ còn tưởng hắn có vấn đề, ừm, có thể dùng từ điên loạn để hình dung cũng không sai.
“Lôi Khắc Tư tiên sinh, xin ngươi yên tĩnh một chút đi!” Darie An giận dữ trách mắng người thanh niên tuy lớn hơn mình mấy tuổi này nhưng dường như trí não chưa phát triển hết! Ngoài trừ gào thét ra, hắn vẫn chỉ có thét gào,… thật là không chịu nổi! Hiển nhiên Darie An không biết nỗi lo lắng của Lôi Khắc Tư, rõ ràng lúc đi trên đường hắn tuy có vẻ lo lắng nhưng vẫn khá bình tĩnh, thậm chí được coi là quá lạnh lùng, nhưng khi tới bình nguyên, tại sao hắn lại lập tức trở nên điên cuồng như vậy? Thật sự là không thể hiểu nổi!
“Điện hạ, người hắn yêu mến-Diane Lâm cũng ở trong đội ngũ…” Độc Phàm ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích cho vị tiểu vương tử biết điều hắn đang thắc mắc.
Cơn tức giận của tiểu vương tử dần dần giảm xuống, bởi vì hắn biết rõ Diane Lâm là ai, không cần đoán hay hỏi hắn cũng đã biết được phần nào mối quan hệ giữa vị công tử hữu tướng của Đế quốc Tam Vung này với vị tiểu thư kia, đồng thời cũng hiểu phần nào tâm trạng của hắn. Tâm trạng mất đi người yêu, hắn biết rõ! Bởi vì hắn cũng đã từng trải qua cảm giác đó, tuy rằng người hắn mất đi không phải là người yêu mà là thân nhân…Mất đi vị phụ thân cao lớn có bờ ngực rộng rãi, ấm áp thường xuyên ôm hắn ở trong lòng,…Mỗi lần nhớ tới phụ thân tâm trạng hắn luôn có chút trầm trọng, khó khống chế. Nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế bi thương nhưng càng như vậy hắn lại càng nhớ tới bóng lưng cao lớn, quen thuộc của phụ thân. Điều này càng khiến hắn đau khổ hơn!
“Điện hạ!” Lôi Mã ở bên cạnh thấy vậy vội vàng hô lên một tiếng, kịp thời lôi hắn ra khỏi vũng lầy đau thương kia.
“Nơi này là có một kết giới!” Lôi Mã tướng quân chỉ chỉ về hướng đại địa phía trước, chỗ đó xuất hiện một đùn đất khô màu đen, độ lớn tựa như một cái chén bị lật lên, nhưng điều làm cho người ta nghi hoặc là ngoại trừ hình dạng, màu sắc của đụn đất đó có vẻ kì lạ một chút thì hoàn toàn không thấy có gì khác lạ cả, không hiểu kết giới mà Lôi Mã tướng quân nói là ở đâu?
“Đây là…?” Darie An nghi hoặc hỏi.
Lôi Mã tướng quân giơ tay lên, lập tức toàn bộ đội ngũ thú lang chỉnh tề lui về phía sau hai bước, đồng thời Darie An cùng Javier, còn có Độc Phàm cũng lập tức đem Lôi Khắc Tư nửa điên nửa dại kia dắt theo lui về phía sau hai bước, mọi con mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của vị tướng quân lang kị lam sắc này.
Lôi Mã nâng cổ tay tráng kiện lên, tiếp theo, nắm chặt thanh Đại Khảm Đao…
Sát!
Đại Khảm Đao bị hắn giơ lên cao, nhưng dù giữa trời nắng chang chang, lưỡi đao kia cũng không bị ánh mặt trời chói mắt chiếu thắng làm phản xạ ánh sáng lóa mắt như bình thường, cũng không tỏa ra sát khí tràn ngập như mỗi khi nó ra khỏi vỏ… Mọi thứ xung quanh như chìm vào trong yên lặng, chỉ có chút gió nhẹ thổi qua mang theo vài miếng toái thảo bay lên, ngoài ra không có gì cả. Cả thảo nguyên yên tĩnh chỉ có hình ảnh một mình hắn giơ thanh đại đao dựng đứng thật lâu giữa không trung, nhìn quả thật có chút quái dị.
“A! A ! A !” Hét to một tiếng, khảm đao trong tay Lôi Mã bỗng nhiên tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng chói lọi, đó chính là đấu khí của thú nhân, là lực lượng tinh khiết nhất, đồng thời cũng là nguồn lực sức mạnh của họ. Không giống như cuồng bạo ma hóa của tộc Ngưu Đầu Nhân, loại lực lượng tinh khiết dùng ngưng tụ đấu khí mà thành này cũng không phải loại thiêu đốt sinh mệnh của bản thân, mà chỉ đơn thuần dùng ý chí tạo thành, đây chính là chỗ vượt trội hơn hắn các loại năng lực khác.
Xoạt! Đao phong mang theo đấu khí nhàn nhạt hạ xuống, nhanh như thiểm điện.
Từ khảm đao chém ra một đạo đao khí rất mạnh, đó hoàn toàn là do đấu khí hội tụ mà thành, cùng lúc đó Lôi Mã cũng nhanh chóng hướng về phía đụn đất kì lạ kia chém xuống.
Bồng! Đao khí giống như đánh lên một vách tường trong suốt, va chạm đó tạo ra một vụ nổ mạnh hình thành nên một tầng khí lưu, bắt đầu từ trung ương-là nơi va chạm nahnh chóng hướng bốn phía tỏa ra. Bụi đất nơi thảo nguyên do luồng khí lưu này dần dần bị cuốn lên, hình thành một cơn bão cát nhỏ.
Y phục của mọi người cũng theo đây mà bị thổi tung lên, do bị bụi đất liên tục va chạm mà không một ai có thể mở mắt xem xem chuyện gì đang xảy ra, nhiều người trong số đó trông hết sức chật vật. Duy độc Lôi Mã là vẫn y nguyên ngạo nghễ ngồi trên lưng cự sói lam sắc, bình tĩnh chứng kiến hết thảy, tuy nhiên, cự lang dưới thân hắn lại trầm thấp hô lên mấy tiếng mang theo vài phần sợ hãi đủ để thấy tình cảnh hiện tại không đơn giản.
Sau khi đao khí va chạm với vách tường trong suốt kia sau, giống như hồ nước yên tĩnh bị ném xuống một hòn đá, những gợn sóng bắt đầu xuất hiện, từ những gợn sóng đó phản xạ ra những hình ảnh hết sức đáng kinh ngạc, hiển lộ chân tướng thực sự một cách rõ ràng nhất, chân thật nhất.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều hết sức kinh ngạc, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng!
“Đây… Đây là…cự sắc long sủng!” Javier mập run run rẩy rẩy chỉ vào kết giới trong suốt nói.
“Đây là… Làm sao có thể, chẳng