Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Kết Giới Tĩnh Lưu ( Hạ )


trước sau



Edit : Dạ
Beta : kunb0s2toma
Chỗ bọn họ đứng, cách rừng rậm Hồng Lưu khoảng 1000m, đồng thời đây cũng là vùng trung tâm, nơi thụ hại chủ yếu của trận chiến vừa rồi. Nhìn ‘dư âm’ còn lại sau trận chiến không khỏi làm cho người xem thấy giật mình: trải rộng từ trung tâm cho tới vùng phụ cần, không có lấy một chỗ vẹn toàn, nơi nơi đều là hố, hố lớn hố nhỏ nối tiếp nhau không dứt. Hơn nữa, trong đó hơn phân nửa hố bị đốt cháy đen thui, một số hố vẫn còn tàn lửa cháy lách tách, đây hiển nhiên là tác phẩm đặc trưng của long tức do cụ long bắn ra.
“Ngươi đang làm cái gì? Mau buông ta ra!” Lôi Khắc Tư tóc tai bù xù vùng vằng, kêu gào lao vào giữa bầy sói hò hét. Bộ dạng giương nanh múa vuốt của hắn lúc này cộng thêm bộ dạng hiện tại dễ khiến cho người không rõ còn tưởng hắn có vấn đề, ừm, có thể dùng từ điên loạn để hình dung cũng không sai.
“Lôi Khắc Tư tiên sinh, xin ngươi yên tĩnh một chút đi!” Darie An giận dữ trách mắng người thanh niên tuy lớn hơn mình mấy tuổi này nhưng dường như trí não chưa phát triển hết! Ngoài trừ gào thét ra, hắn vẫn chỉ có thét gào,… thật là không chịu nổi! Hiển nhiên Darie An không biết nỗi lo lắng của Lôi Khắc Tư, rõ ràng lúc đi trên đường hắn tuy có vẻ lo lắng nhưng vẫn khá bình tĩnh, thậm chí được coi là quá lạnh lùng, nhưng khi tới bình nguyên, tại sao hắn lại lập tức trở nên điên cuồng như vậy? Thật sự là không thể hiểu nổi!

“Điện hạ, người hắn yêu mến-Diane Lâm cũng ở trong đội ngũ…” Độc Phàm ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích cho vị tiểu vương tử biết điều hắn đang thắc mắc.
Cơn tức giận của tiểu vương tử dần dần giảm xuống, bởi vì hắn biết rõ Diane Lâm là ai, không cần đoán hay hỏi hắn cũng đã biết được phần nào mối quan hệ giữa vị công tử hữu tướng của Đế quốc Tam Vung này với vị tiểu thư kia, đồng thời cũng hiểu phần nào tâm trạng của hắn. Tâm trạng mất đi người yêu, hắn biết rõ! Bởi vì hắn cũng đã từng trải qua cảm giác đó, tuy rằng người hắn mất đi không phải là người yêu mà là thân nhân…Mất đi vị phụ thân cao lớn có bờ ngực rộng rãi, ấm áp thường xuyên ôm hắn ở trong lòng,…Mỗi lần nhớ tới phụ thân tâm trạng hắn luôn có chút trầm trọng, khó khống chế. Nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế bi thương nhưng càng như vậy hắn lại càng nhớ tới bóng lưng cao lớn, quen thuộc của phụ thân. Điều này càng khiến hắn đau khổ hơn!
“Điện hạ!” Lôi Mã ở bên cạnh thấy vậy vội vàng hô lên một tiếng, kịp thời lôi hắn ra khỏi vũng lầy đau thương kia.
“Nơi này là có một kết giới!” Lôi Mã tướng quân chỉ chỉ về hướng đại địa phía trước, chỗ đó xuất hiện một đùn đất khô màu đen, độ lớn tựa như một cái chén bị lật lên, nhưng điều làm cho người ta nghi hoặc là ngoại trừ hình dạng, màu sắc của đụn đất đó có vẻ kì lạ một chút thì hoàn toàn không thấy có gì khác lạ cả, không hiểu kết giới mà Lôi Mã tướng quân nói là ở đâu?
“Đây là…?” Darie An nghi hoặc hỏi.
Lôi Mã tướng quân giơ tay lên, lập tức toàn bộ đội ngũ thú lang chỉnh tề lui về phía sau hai bước, đồng thời Darie An cùng Javier, còn có Độc Phàm cũng lập tức đem Lôi Khắc Tư nửa điên nửa dại kia dắt theo lui về phía sau hai bước, mọi con mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của vị tướng quân lang kị lam sắc này.
Lôi Mã nâng cổ tay tráng kiện lên, tiếp theo, nắm chặt thanh Đại Khảm Đao…
Sát!
Đại Khảm Đao bị hắn giơ lên cao, nhưng dù giữa trời nắng chang chang, lưỡi đao kia cũng không bị ánh mặt trời chói mắt chiếu thắng làm phản xạ ánh sáng lóa mắt như bình thường, cũng không tỏa ra sát khí tràn ngập như mỗi khi nó ra khỏi vỏ… Mọi thứ xung quanh như chìm vào trong yên lặng, chỉ có chút gió nhẹ thổi qua mang theo vài miếng toái thảo bay lên, ngoài ra không có gì cả. Cả thảo nguyên yên tĩnh chỉ có hình ảnh một mình hắn giơ thanh đại đao dựng đứng thật lâu giữa không trung, nhìn quả thật có chút quái dị.
“A! A ! A !” Hét to một tiếng, khảm đao trong tay Lôi Mã bỗng nhiên tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng chói lọi, đó chính là đấu khí của thú nhân, là lực lượng tinh khiết nhất, đồng thời cũng là nguồn lực sức mạnh của họ. Không giống như cuồng bạo ma hóa của tộc Ngưu Đầu Nhân, loại lực lượng tinh khiết dùng ngưng tụ đấu khí mà thành này cũng không phải loại thiêu đốt sinh mệnh của bản thân, mà chỉ đơn thuần dùng ý chí tạo thành, đây chính là chỗ vượt trội hơn hắn các loại năng lực khác.
Xoạt! Đao phong mang theo đấu khí nhàn nhạt hạ xuống, nhanh như thiểm điện.
Từ khảm đao chém ra một đạo đao khí rất mạnh, đó hoàn toàn là do đấu khí hội tụ mà thành, cùng lúc đó Lôi Mã cũng nhanh chóng hướng về phía đụn đất kì lạ kia chém xuống.

Bồng! Đao khí giống như đánh lên một vách tường trong suốt, va chạm đó tạo ra một vụ nổ mạnh hình thành nên một tầng khí lưu, bắt đầu từ trung ương-là nơi va chạm nahnh chóng hướng bốn phía tỏa ra. Bụi đất nơi thảo nguyên do luồng khí lưu này dần dần bị cuốn lên, hình thành một cơn bão cát nhỏ.
Y phục của mọi người cũng theo đây mà bị thổi tung lên, do bị bụi đất liên tục va chạm mà không một ai có thể mở mắt xem xem chuyện gì đang xảy ra, nhiều người trong số đó trông hết sức chật vật. Duy độc Lôi Mã là vẫn y nguyên ngạo nghễ ngồi trên lưng cự sói lam sắc, bình tĩnh chứng kiến hết thảy, tuy nhiên, cự lang dưới thân hắn lại trầm thấp hô lên mấy tiếng mang theo vài phần sợ hãi đủ để thấy tình cảnh hiện tại không đơn giản.
Sau khi đao khí va chạm với vách tường trong suốt kia sau, giống như hồ nước yên tĩnh bị ném xuống một hòn đá, những gợn sóng bắt đầu xuất hiện, từ những gợn sóng đó phản xạ ra những hình ảnh hết sức đáng kinh ngạc, hiển lộ chân tướng thực sự một cách rõ ràng nhất, chân thật nhất.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều hết sức kinh ngạc, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng!
“Đây… Đây là…cự sắc long sủng!” Javier mập run run rẩy rẩy chỉ vào kết giới trong suốt nói.
“Đây là… Làm sao có thể, chẳng

lẽ đây chính là lực lượng của thần linh lực lượng sao?” Độc Phàm cũng run run, nói năng có chút lắp bắp, mơ hồ hỏi lại.
Cảnh tượng trước mắt mọi người lúc này là, sau lớp kết giới bạch quang trong suốt kia là một thế giới bất động, không, thay vì nói đó là cảnh thì nói đúng hơn đó là hình ảnh người và vật : hình ảnh một Cự Long màu đen bị đông lạnh, cùng với một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành mặc một bộ y phục màu trắng vô cùng nóng bỏng .
Trong kết giới màu trắng trong suốt kia, mọi vật đều bị đóng băng triệt để, rõ nét. Thậm chí rõ tới mức bọn họ có thể trông thấy rõ từng vết thương rợn người trên thân cự long kia. Cánh phải của cự long bị vật gì đó cắn xé mất một nửa, vết thương khắp người của nó bị đóng băng lại nhưng cũng nhờ vậy mà nó không chết vì bị mất máu,…nói chung trông nó vô cùng thê thảm. Duy chỉ có đôi mắt nó là không đổi, một đôi mắt kiên nghị, ánh mắt đó gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, dù hai móng trước của nó bị bẻ gãy thành năm sáu khối, nhưng mà miệng của nó vẫn mở lớn, dường như rất phẫn nộ, thậm chí từ trong miệng nó còn có thể trông thấy một khối huyết nhục đỏ…Từ đó có thể thấy được rằng, tuy rằng nó bị thương nặng nhưng mà đối thủ của nó cũng không nhẹ nhàng, may mắn hơn chút nào.
Mà người nữ tử tuyệt sắc khuynh thành kia, tay chân trần, để lộ ra một làn da trắng như bạch ngọc không tì vết, một bàn tay bạch ngọc vẫn đang ở trong tư thế giơ lên, lòng bàn tay mảnh khảnh tựa hồ vẫn đang thi hành ma pháp gì đó, mọi người chỉ lờ mờ thấy rằng trong lòng bàn tay nàng là một một tảng băng dày ,kết hợp với dung nhan lạnh lùng, thần thái thoát tục, nàng đẹp như một thiên sứ lạc vào trần thế…Cự long màu đen ở đối diện nàng, nhìn vào tư thế này, tựa hồ họ đang giao chiến nhưng không hiểu sao người ở chỗ này biết rằng, sự thật về cuộc chiến cũng không giống như những điều mà họ chứng kiến trước mắt.
Bất động, hoàn toàn bất động và tĩnh lặng hoàn toàn. Băng điêu bao phủ lấy bọn họ làm cho bọn họ ngăn cách ở trong kết giới, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngay sau đó, giống như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, sau những gợn sóng do dao động của mặt nước, mặt hồ bắt đầu trở lại tĩnh lặng, trở lại trạng thái như lúc ban đầu. Tức là, cảnh tượng trong kết giới bắt đầu lại trở nên trong suốt, mờ ảo dần và biến mất hẳn, giống như chưa từng tồn tại vậy.
“Không! Buông ta ra ! Diane Lâm có khả năng cũng ở trong đó, ta muốn cứu nàng! Ta muốn cứu nàng!” Lôi Khắc Tư giãy khỏi hai người đang ôm lấy hắn, hắn giống như nổi điên, vội vàng rút kiếm xông về phía kết giới trong suốt.

Ầm ầm!
Một kiếm này mang theo đấu khí thần thánh xác thực đã đánh trúng kết giới nhưng không giống như Lôi Mã khiến cho kết giới nhộn nhạo, dao động rồi mới khôi phục, một kiếm này của Lôi Khác Tư hoàn toàn không đem lại hiệu quả gì cả. Hiển nhiên điều này khiến cho Lôi Khắc Tư vô cùng kinh ngạc, ngốc lăng tại chỗ, biểu tình viết rõ một điều : hắn không tin! Hắn, một kị sĩ đạt tới tầng cao nhất kiếm sĩ Nguyệt Cấp vậy mà đấu khí của hắn lại không thể gây một chút tổn hao gì cho kết giới này, điều này khiến hắn làm sao có thể tin được? là do hắn quá yếu hay là do kết giới này quá mạnh?
“Không có khả năng!” Lôi Khắc Tư rít gào một tiếng, tiếp theo giống như nổi điên, không ngừng vung kiếm trong tay lên, liên tục thúc dục đấu khí thần thánh còn sót lại trong cơ thể điên cuồng hướng kết giới trong suốt cuồng chém, nhưng… Vô ích. Một chút động tính cũng không có! Ở trong mắt mọi người, ngoại trừ hỏa hoa bắn ra tứ phía thì hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì cả, giống như đem kiếm chém vào đá vậy, kiếm thì sắp gãy mà đá thì vẫn trơ trơ như vậy, điều này sao không làm người nản lòng cho được?
Lôi Mã ở bên cạnh lắc đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thu hồi đấu khí của ngươi lại mà dưỡng thương đi, kết giới này là do Thánh Giai Cự Long thiết lập, ngay cả đấu khí của ta cũng chỉ có thể gây chấn động nhẹ cho kết giới khiến cho ngươi thấy cảnh tượng trong kết giới trong chốc lát mà thôi! Đừng vọng tưởng phá vỡ!”
“Thánh Giai Cự Long… Chẳng lẽ… Là Cổ Nhân?” Sắc mặt Darie An xuất hiện một tia sợ hãi không thể che giấu, cũng đúng thôi, toàn đại lục Cát Sĩ Đa Á chỉ có một Thánh Giai Cự Long duy nhất: đó là Long Vương của Hỏa Vân đảo mà thôi!
Lôi Mã nghe xong cũng trầm mặc xuống, nhưng tiếp theo lại lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào là Cổ Nhân, có lẽ… Còn có một người khác! Hơn nữa, hắn đã lĩnh ngộ được lực lượng cao nhất của Long tộc, kết giới tĩnh lưu này chính là kết quả của việc đó!”
“Cái gì!” Mọi người càng kinh ngạc hơn, đại lục này lại xuất hiện thêm một Thánh giai Cự Long nữa sao? Hơn nữa,Hắn lại còn đối đầu cùng bọn họ, không thể nghi ngờ là tin này khiến cho bọn họ rung động không thôi.
“Điện hạ, chúng ta có tin của những người mất tích kia…” Cát Vi bỗng dưng xuất hiện, ngả ngớn rơi xuống trước mặt mọi người khiến cho tâm của họ lại một lần nữa treo ở đầu quả tim, lo lắng không biết đây sẽ là tin tốt hay tin xấu.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện