Khụ khụ! Kỳ thật cũng không thể trách giờ phút này Diệp Tường nổi lên sắc tâm, bởi vì như thế thật là oan cho hắn quá! Vốn là Diệp Tường đang mệt gần chết, ngay cả sức để nhấc tay cũng không có nhưng đột nhiên lại xuất hiện một ‘bờ ngực’ ấm áp nâng đỡ khiến cho hắn cảm thấy như được tiếp thêm sức, cũng không biết khí lực từ đâu vọt tới, hai tay liền hướng về phía eo nhỏ của Diane Lâm ‘bò qua’, ngọc thể ấm áp, thơm nức khiến cho Diệp Tường không thể khống chế được, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở, tận hưởng hương khí phát ra từ người đối phương. Ừm ừm…, hương vị rất quen thuộc, hắn đã ngửi thấy ở đâu rồi nhỉ? Đúng rồi! Là lần trước, khi hắn đuổi bắt tên trộm kia đã không cẩn thận sử dụng Long Trảo Thủ đối với Diane Lâm, mùi thơm này giống y như lúc đó!
Nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ, tay Diệp Tường đồng thời cũng nhanh chóng ghìm chặt eo nhỏ của đối phương.
“Đồ lưu manh chết tiệt…! Diane Lâm vừa thẹn vừa giận bèn mắng, nhưng giờ phút này, trong hoàn cảnh ‘ngàn cân treo sợi tóc’ như thế này, nàng căn bản không thể nào ném tên hỗn đản này xuống đươc. Ừm, thứ lỗi cho nàng ngay tại lúc này mà còn nghĩ lung tung. Nhưng mà, kỳ thật…Nàng không thể không ngừng nghĩ lung tung được. Như thế này liệu có thể tính là cái ôm đầu tiên của mình đã bị hắn cướp mất? Ngày đó, vào đêm nguyệt hắc phong cao kia, tên lưu manh này còn bắt chỗ đó của nàng chỗ… Nghĩ tới chỗ này, mặt Diane Lâm càng nóng hơn.
“Ta muốn giết chết các ngươi!” Cái đầu tên là Địch Lâm từ lúc mất một con mắt xong càng trở nên hung dữ hơn, lúc này nó đang gầm hét ầm ĩ, lập tức vung cái đuôi lên, công kích về phía Ba Nhĩ Bác đang cắn chặt một đùi của nó!
Thấy vậy nữ pháp sư Băng Tuyết kia liền nhanh chóng thi triển ma pháp băng tuyết của mình, băng tuyết lập tức ùa tới như thủy triều, uy mãnh, cuồng liệt, tàn phá bất cứ thứ gì cản đường nó! Không giống như những pháp sư khác của đại lục Đa Á, cần phải dùng ngâm xướng mới có thể phát huy sức mạnh, nữ pháp sư này chỉ cần vẫy tay một cái là đã có thể thi triển phép thuật. Điều này làm cho Song Địch vô cùng tức giận, bởi vì như vậy nó sẽ không thể nào biết được khi nào thì đối phương ra đòn. Thật đáng chết! Cái đầu Địch Dạ tức giận gầm rú, thảm thương thay, đối thủ mà nó phải đối phó lại chính là nữ pháp sư sở hữu pháp lực cao siêu kia.
“Hỗn trướng! Địch Dạ, ta muốn sử dụng kết giới tĩnh lưu! Đem toàn bộ bọn chúng phong ấn lại! Làm cho bọn chúng nếm thử tư vị rét lạnh tới phệ cốt khi bị phong ấn lâu dài trong hàn băng!’’
“Địch Lâm, như vậy sức mạnh mới khôi phục tám phần của chúng ta sẽ bị giảm đi một nửa! Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm tên khốn Cổ Nhân kia tính sổ nữa ư?” Cái đầu Địch Dạ bắt đầu giãy dụa, do dự.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai cái đầu vốn đang có sự lựa chọn đối lập nhau đã nhanh chóng biến thành đồng nhất một ý kiến, hai cái đầu cùng bắt đầu gầm gừ niệm chú, chẳng bao lâu sau khi tiếng ngâm của cự long vang lên, mây đen kéo tới cuồn cuộn, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống đáng kể…
Nháy mắt sau, Song Địch há to mồm, dùng long ngữ phức tạp, ảo diệu tiếp tục ngâm xướng, khí lưu bốn phía bắt đầu đảo lưu, cây cỏ trên mặt đất, thi thể, binh khí…Bắt đầu quay xung quanh bọn họ, mới đầu còn thong thả xoay quanh, rồi sau đó: gió, dần dần mạnh hơn, bầu trời: dần dần tối hơn, và bông tuyết cũng dần dần bị đoàn kết giới khí lưu kéo tới…
Cùng lúc đó, mặt đất bỗng xuất hiện một đồ án ma pháp trận, ma pháp trận sáng lên, chú ngữ của Song Địch ở trong nháy mắt đã hoàn thành.
Cách! Cách! Cách! Cách…!
Một tầng băng trong suốt do ma pháp kết giới bày ra bắt đầu lan tràn, hết thảy mọi vật bị cuốn lên không trung lúc trước cũng đã bắt đầu ngã xuống, bị tầng tầng lớp băng mỏng rơi xuống đóng đông lại. Hai chân Ba Nhĩ bị lớp băng từ ma pháp trận trên đất tạo ra bắt đầu đông lại, sau đó đến nửa người, tứ chi, tiếp theo là toàn thân,…Cuối cùng là đầu. Nó đau đớn tới mức không thể kìm chế được há miệng kêu to, thậm chí trong miệng nó vẫn còn đang ngậm khối thịt cắn xé được từ đùi đối phương mà chưa kịp nhả ra, vậy mà, nó đã bị khối băng ma pháp cự đại này phong ấn, đóng băng lại.
Ô Ô cũng giống như vậy! Lúc bị đóng băng nàng vẫn đang duy trì tư thế hơi nghiêng đầu, trong tay đang ngưng tụ một khối tuyết cầu còn chưa kịp hoàn thành ở giữa không trung, bắt đầu từ đôi chân trần, rồi tới thân thể, đầu… Hết thảy đều dừng lại, giống như thời gian ngừng trôi vậy.
Một tầng lực bắt đầu bành trướng nhanh chóng, sau đó chúng ngưng kết thành gợn sóng kết giới. Song Địch mở ra cặp cánh rách nát đầy vết thương của mình, run run, bay lên, chậm rãi hướng về phía đầu kia của thảo nguyên bay đi, thân ảnh nó dần dần trở nên nhỏ bé rồi chỉ còn là một bóng mờ nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được vài tiếng rên rỉ thống khổ dần dần truyền đến.
“Bắt lấy bọn họ!” Liêu Cách giương tay lên, ra lệnh cho quân đội bao vây, phục kích ở vòng ngoài nãy giờ, tung huyết võng vây bắt hai người vừa may mắn trốn thoát ma pháp kết giới là Diane Lâm và Diệp Tường. Diệp Tường bị huyết võng ghìm bắt, siết chặt tới đau đớn mà thống khổ tỉnh lại. Khi tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng trong kết giới tĩnh lưu ở sau lưng không xa kia, thấy Ô Ô ở bị đóng băng thành một pho tượng sống, biểu tình dần dần chuyển thành chấn động, rồi sau đó thành kích động không ngừng…
“Ô Ô! !” Diệp Tường hướng về phía sau kêu to…
…
…
“Ô Ô! !” Kêu to một tiếng, Diệp Tường đột nhiên ngồi dậy, rơm rạ trên người bị hắn đột ngột ngồi dậy rơi xuống hoàn toàn, thậm chí, đầu còn đập ‘bụp’ một cái vào đầu người khác mà không biết.
“Ha…ha…ha…” Tiếng thở dốc kịch liệt dần dần làm cho hắn thanh tỉnh lại, có phải vừa rồi chỉ là một giấc mộng? Không! Không đúng! Đó đều là chuyện đã xảy ra….Một số hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn…Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt sắc trong kết giới kia.
“Ôi… Đau quá…” Bên cạnh một tiếng rên rỉ vô cùng quen thuộc vang lên.
Diệp Tường vội vàng quay đầu xem, quả nhiên, đó đúng là Diane Lâm. Diệp Tường chỉ nhớ mọi chuyện cho tới trước lúc hôn mê, còn sự tình về sau, hắn hoàn toàn không biết .
“Ngươi… Không sao chứ?” Diệp Tường nhíu mày hỏi Diane Lâm đang ôm đầu thống khổ rên rỉ bên cạnh.
“Đáng chết!” Diane Lâm quay đầu liếc trắng mắt sang tên chết tiệt bên cạnh, đồng thời nàng cũng mắng luôn mình: tại sao mình lại xui xẻo như vậy, chỉ vì tên này luôn ú ớ gì đó, khiến nàng lo lắng nghĩ liệu có phải hắn bị bệnh hay không nên mới tới gần xem thử, ai biết đâu rằng người này lại đột