Không biết qua bao lâu…
Trong bóng tối, Diệp Tường dựa vào chân tường ngồi ngủ, miệng đắng lưỡi khô, vô cùng khó chịu, nhưng mà, trong mông mông lung lung, hắn cảm thấy luôn có một đôi tay dịu dàng thỉnh thoảng vuốt vuốt trán của hắn. Diệp Tường đột nhiên nắm lấy đôi tay kia, trong đầu hắn luôn hiện lên thân ảnh yểu điệu của nữ tử áo trắng kia,nhưng dù hắn có gọi thế nào đi nữa thì thân ảnh ấy vẫn cứ ngày càng rời xa hắn. Lúc đối phương dừng lại thì cự long Song Địch không biết từ nơi nào xông ra, hai cái đầu cùng há to miệng, hướng về phía thân hình mảnh mai kia phun ra hai ngụm long tức…
“Không!!!” Diệp Tường đột nhiên ngồi dậy, hình ảnh kia làm cho hắn rùng mình sợ hãi hét to.
“Lại gặp ác mộng! Aizzz!” Thanh âm vang lên từ bên cạnh, quen thuộc vô cùng.
Lúc này, một tia sáng mặt trời lọt qua ô cửa bé nhỏ chiếu xuống. Hóa ra, không phải là trời đã tối mà là do vừa rồi ánh sáng đã bị mây đen dày đặc che khuất nên bầu trời mới u ám như đêm đến như vậy. Bây giờ, mây đen tan đi, ánh sáng trở lại, xua đi màn đêm u ám.
Diệp Tường ngồi dậy, thân thể trùng hợp ngồi đúng ngay nơi mà tia sáng kia chiếu vào, ánh sáng chói mắt kia chiếu ngay vào mắt hắn làm hắn hơi khó chịu, giơ tay lên che nhưng…Ánh nắng vẫn lọt qua kẽ tay, chiếu thẳng vào gò má tái nhợt của hắn làm cho hắn trông càng yếu ớt hơn.
Ánh nắng chiếu trên tay…Đẹp như hoa, ấm như lửa.
Hơi hơi cúi đầu xuống, thở dài, lúc này hắn bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng…Đại lục Đa Á chết tiệt này lại không có thuốc lá, tại sao lại như vậy chứ? Ánh sáng ngắn ngủi vừa rồi làm cho hắn nhớ tới nhớ lại rất nhiều sự tình ở xã hội hiện đại, giống như mây bay trên bầu trời rộng lớn, không ngừng lại nửa khắc.
“Ngươi đang lo lắng sao?” Thanh âm của Diane Lâm ở bên cạnh so với trước kia thiếu một phần mạnh mẽ nhưng lại thêm vài phần ôn nhu, ở trong bóng tối này, tựa hồ chỉ có nàng đòng hành cùng hắn, cùng nhau xua đi lo lắng, sợ hãi trong nội tâm.
“Không!” Diệp Tường cố hết sức xê dịch thân thể, nhích lại gần chân tường phía sau, dù chỉ là một đoạn đường rất ngắn nhưng cũng khiến hắn hao tổn không ít thể lực.
“Lão bản…Ngươi còn sống sao?” Từ bóng tối đối diện truyền đến thanh âm thật thà, phúc hậu của Đạt Cổ.
“Nói nhảm!” Diệp Tường trở mình, trợn trắng mắt, hữu khí vô lực đáp, bụng réo lên một tiếng báo hiệu rằng nó đã đói khiến cho Diane Lâm ở bên cạnh tựa hồ cũng chịu phản ứng dây truyền, bụng cũng vang lên một tiếng gần giống như vậy.
“Hử? Hình như ta nghe thấy tiếng sấm thì phải? Bên ngoài trời mưa sao?” Thanh âm chọc tức người chết không đền mạng này ngoài gia hỏa vô sỉ Nạp Khắc ra chắc không ai dám nhận nữa.
Diệp Tường muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thì…một đôi bàn tay bất ngờ thò ra từ đống cỏ bên cạnh làm hắn hoảng hồn quên luôn điều định nói.
“A a, tới giờ ăn cơm rồi sao…?” Tiếp theo, một người đột ngột ngồi dậy từ đống cỏ khô đó.
“A! Quỷ!” Diane Lâm thét to, cả người vội vã bổ nhào vào trong ngực Diệp Tường, ‘sao giờ phút này, quả phụ này khỏe thế nhỉ?’, Diệp Tường nghĩ thầm.
Người kia gãi gãi cái đầu tóc rồi tung như ổ gà của mình, sau đó, Diệp Tường trông thấy hắn bắt thứ gì đó từ trên đầu ra rồi ném vào trong miệng, tiếp theo ‘bẹp’ một tiếng, ăn ngon lành, tựa hồ rất hưởng thụ.
“Aizz! Mỹ nữ! Ta không phải quỷ! Ta là người! Tuy rằng đang ở trong bóng tối nên ta rất muốn an phận. Nhưng mà, kiểu tóc khốc chết người như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, còn có khí chất u buồn, thanh âm khàn khàn mê người,…Làm cho ta muốn hạ thấp mình cũng khó….”
“Nôn… MK, ta cứ nghĩ lão bản là kẻ vô sỉ nhất, nhưng thật không ngờ còn có người so với hắn càng vô sỉ hơn…” Nạp Khắc ở đối diện nghe được người kia tự giới thiệu xong không tự chủ được nổi da gà ca thán. .
“Hử, thì ra huynh đệ đây là người đồng đạo? A, cô nàng trong ngực ngươi ôm ngươi chặt như vậy chắc là rất sướng, lúc nào đó bảo nàng ôm ta một cái được không? Tiểu đệ cũng rất lạnh, rất rét, cả đói và khát nữa…” Hiển nhiên, trình độ vô sỉ của đối phương đã