Diệp Tường không nói gì, dù sao tin tức này là do hắn khẳng định, muốn trách thì trách hắn tin sai người, dễ dàng tin Cát Vi như vậy. Diệp Tường cảm thấy có chút căm tức đôi chị em hồ li tinh kia, lần sau mà nhìn thấy các nàng, nhất định phải cho họ biết thế nào là đẹp mặt mới được.
“Làm sao bây giờ? Đại nhân? Chúng ta rút lui chứ?” Độc Phàm ở bên cạnh lại bắt đầu phát huy tinh thần cao đẹp: mọi lúc mọi nơi luôn chú ý bảo vệ tính mạng vô địch của mình, lải nhải không ngừng, đồng thời—— lòng bàn chân cũng đang lặng lẽ lui ra sau, chuồn êm.
“Thi hành kế hoạch B! Ta đã phát ra đạn tín hiệu rồi! Bọn người Nạp Khắc chắc sẽ rất nhanh có động tĩnh thôi!” Diệp Tường trầm giọng nói, những chỗ tốt còn lại không thể thu thập nữa rồi, đành phải bỏ qua thôi, trước khi kế sách hoàn thành, hắn không thể tùy tiện nhập hổ khẩu được. Hơn nữa, nghe nói mấy tên Ngưu Đầu Nhân này có gien ‘cuồng bạo ma hóa’ rất mạnh, có thể trong nháy mắt làm tăng lên một tầng thực lực của bản thân khiến cho trong nội tâm Diệp Tường đang rất hiếu kỳ, và tất nhiên là hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho lần “Hấp huyết ” này rồi.
Bên ngoài, Ngưu Đầu Nhân đã bắt đầu ổn định trở lại, có không ít Ngưu Đầu Nhân đang tiến hành tưới nước dập tắt lửa, nhưng đa số là đang tập trung tìm kiếm kẻ phóng hỏa.
Nhưng ngay tại lúc Ngưu Đầu Nhân đang ồn ào tiến hành cứu hoả, thì từ trên không trung, dưới ánh sao mờ ảo chậm rãi xuất hiện một thân ảnh, một thân hình to lớn cùng đôi cánh cực đại chậm rãi hiện ra trong tầm mắt mọi người.
“Rống!” Một tiếng long ngâm vang vọng từ không trung, một Cự Long màu đen chậm rãi bay đến, lập tức từ trên thân cự long có không ít bột phấn màu trắng được rắc xuống, mà trên lưng cự long cũng chậm rãi xuất hiện hai người, một là Nạp Khắc, và người còn lại là Ô Ô.
Nạp Khắc liều mạng đem mê phấn màu trắng trong túi rải xuống dưới, còn Ô Ô đáng yêu thì đang rất hưng phấn vuốt ve lưng Ba Nhĩ Bác, trong miệng luôn lắp bắp không ngừng những câu không rõ ràng như : “Bay… Cao… Bay, nếu không… Nướng, ha ha ăn… Nướng thịt rồng…ha ha ha….”
Ba Nhĩ Bác nghe xong suýt nữa từ không trung ngã nhào xuống đất, tiểu cô nương quả thực quá mạnh mẽ, quá…vô địch rồi. Lúc còn ở trong phủ bá tước nàng là thái thượng hoàng, có làm hay nói gì nó, Ba Nhĩ Bác cũng không có kháng nghị, bởi vì… đến ngay cả Diệp Tường cũng bó tay với tiểu cô nương này rồi, nhất là khi nàng khóc, ai cũng phải chiều theo nàng. Nó cũng phải chịu không ít tủi nhục, nên Diệp Tường mỗi tháng thưởng cho nó thêm hơn mười thùng rượu gọi là …ờm…phí an ủi . Cự long Ba Nhĩ Bác này vì hơn mười thùng rượu yêu quí kia, cũng chỉ có thể nén giận, dù sao thì Diệp Tường cũng là ân nhân của nó, lại còn giúp nó cải tạo gien, giúp nó có được một đôi cánh để tự do bay lượn, không còn là thổ long đê tiện nữa… Hết thảy những điều này quả thật khiến cho hắc long này cảm động vô cùng, trong nội tâm cũng đã quyết định sẽ luôn đi theo Diệp Tường, trung thành với hắn. Vì thế, tất nhiên là tri ân báo đáp hết sức rồi, nó cũng không phải loại rồng vong ân phụ nghĩa nhá! Lúc này, cái mũi của nó đang được bao quanh bằng một mớ vải ướt rất dày, đã thế lại còn hếch lên trời nữa, trông buồn cười vô cùng.
Việc Nạp Khắc rắc bạch phấn làm cho Ngưu Đầu Nhân ở dưới kinh ngạc không thôi, ngay cả Cát Chiến đang chiến đấu với Lôi Khắc Tư cũng phải nhíu mày, hắn biết bột phấn rắc từ trên con rồng này xuống là cái gì, đó là… mê phấn! Chỉ cần hút vào một chút thôi, thì ngay cả rồng cũng phải mê man mất nửa giờ chứ đừng nói tới ngưu.
Loại mê phấn này công dụng rất mạnh, sau khi rắc xuống phía dưới , không bao lâu sau một đám Ngưu Đầu Nhân đang hỗn loạn đã toàn bộ té xỉu, nếu không xỉu thì cũng tứ chi vô lực… Ngay khi thấy Ba Nhĩ Bác xuất hiện Lôi Khắc Tư đã vội vàng dùng ống tay áo che miệng của mình để ngừa việc hít phải mê phấn.
Mà Cát Chiến thấy hắn bịt miệng, cũng lập tức giật xuống một miếng vải che miệng mình lại.
Lúc này, trong doanh địa của tộc Ngưu Đầu Nhân đã không còn mấy đầu trâu còn có thể đứng vững, đa số đều đã ngã xuống đất hôn mê, bất tỉnh nhân sự, điều này có thể thấy được thuốc bột do Diệp Tường chế ra mạnh cỡ nào. Lập tức, Diệp Tường liền mang theo bọn người Diane Lâm nghênh ngang đi ra doanh địa, trên mặt người nào cũng là một khối vải ướt trông như ninja vậy.
Hiển nhiên Cát Chiến cũng đã nhận ra Diệp Tường, nhận ra hắn chính là gã lão bản luôn vung roi mang đám vũ nữ đến, lập tức hắn nổi giận, rống to một tiếng, muốn lao tới đập cho Diệp Tường một trận.
“Rầm rầm!” Một quả cầu lửa đột nhiên rơi xuống trước mặt Cát Chiến, “Rống!” Trên không, một tiếng long ngâm vọng tới, đồng thời một Cự Long màu đen từ không trung chậm rãi hạ xuống.
Tại sao đối phương lại có cự long? Điều này khiến cho Ngưu Đầu Nhân Cát Chiến rất kinh ngạc, nếu hiện giờ trong doanh địa có năm mươi Ngưu Đầu Nhân có thể chiến đấu, hắn dám nói, con rồng này tuyệt đối không phải đối thủ của bọn hắn! Phải biết rằng Ngưu