Đêm, yên tĩnh giống như cục diện đáng buồn hiện tại.
Trên một ngọn núi thuộc dãy núi Đoạn Giáo Phạt Nhân, sương tuyết lạnh buốt phủ kín bầu trời, điên cuồng thổi bay, rửa sạch mọi thứ, trong gió tuyết mênh mông đó, ngoại trừ nhiệt độ buốt giá cũng chỉ có tuyết trắng và tuyết trắng. Màu trắng tinh thuần nhưng vô cùng ảm đạm.
Giờ phút này, trên sườn núi một tòa núi tuyết bất ngờ xuất hiện ba người đang vô cùng gian nan bước đi trong lớp tuyết dày tới đầu gối, Bạo Phong cuồng dã thổi tung y phục của họ, nhưng, chúng vẫn không thể ngăn cản được tốc độ của ba người đó.
“Shit! Thời tiết kiểu gì thế này! Chết tiệt thật!” Tên đại hán vác đại kiếm trên vai xoa xoa tay, hướng về phía bão tuyết oán giận, trên mặt tên kiếm sĩ cuồng này phủ một lớp tuyết mỏng, ngoài thân choàng một chiếc áo choàng màu nâu xanh, chậc, ăn mặc như thế này cũng có thể coi như có năng lực bưu hãn.Mà, vong linh pháp sư đi ở phía trước hắn, là một gã có thân hình thấp bé, toàn thân cao thấp đều phủ kín áo choàng màu đen, làn da nhăn nheo tựa như vỏ cây sồi già cùng với bộ râu thưa thớt tới đáng thương cũng dính một tầng băng mỏng khiến cho hắn nhìn thảm thương vô cùng. Nhưng, ánh mắt gã vẫn hữu lực quắc thước như cũ, mặc cho cơn bạo tuyết có cản trở như thế nào thỉnh thoảng gã vẫn đảo mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó.
“Ắt xì…! Khụ khụ…” Thân ảnh nhỏ gầy mặc áo choàng trắng đi đằng sau có chút run rẩy, sau đó thân hình hắn bỗng nhiên biến đổi, nguyên bản từ một thân thể gầy yếu bé nhỏ đột nhiên to dần lên, biến thành một tên Tuyết Hùng vạm vỡ, hướng về phía Bạo Phong đang gào thét điên cuồng gầm nhẹ một tiếng, tiếp theo tứ chi vội vàng giẫm lên lớp tuyết dày đuổi theo đội ngũ.
“Đến!” Gã pháp sư đi ở phía trước trầm thấp hô, lập tức, ba người cùng ngừng bước.
Trước đỉnh Tuyết Phong, một động khẩu (cửa động) đen nhánh tựa như miệng quái thú đứng sừng sững phía trên Tuyết Phong hiện ra trước mắt ba người, phong tuyết gào thét không ngừng ma sát cùng động khẩu phát ra một loại thanh âm vô cùng quái dị, khiến cho người ta nổi da gà.
Ba người bước đi nhanh hơn hướng về phía động khẩu đi tới.
Rất nhanh sau đó, ba người tới trước động khẩu, lúc cách động khẩu chừng mười mét, gã pháp sư mặc hắc bào bỗng nhiên đưa tay ngăn hai người phía sau, thần sắc ngưng trọng.
“Sao vậy?” Kiếm sĩ tráng hán nghi hoặc, Tuyết Hùng sau lưng cũng lập tức biến hình thành thân ảnh nhỏ gầy lúc trước, căng thẳng, đề phòng đứng sau lưng gã pháp sư.
Vong linh pháp sư không nói gì, từ trong tay áo móc ra một khối ma tinh màu xanh trong suốt, miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, sau đó, thành thục nắm mảnh ma tinh đang tỏa sáng giơ lên cao xua tan hắc ám bao vây quanh động khẩu, ngay lập tức ánh sáng được phản xạ bởi tuyết đọng quanh đó khiến cả động khẩu được chiếu rọi sáng ngời.
Ánh sáng từ viên ma tinh xanh bỗng nhiên mờ đi, không có sáng rọi như lúc đầu nhưng như vậy càng làm ấy người kinh hãi khi chứng kiến một màn kia.
Vài ngọn núi nhỏ ở trước sơn động bỗng nhiên lóe ra thứ gì đó, mơ hồ có thể nhận ra đó là ma pháp trận, chính vì nhũng ma pháp trận ở trên mấy ngọn núi này làm cho cả sơn động hình thành nên một cỗ năng lượng như có như không đang bắt đầu khởi động. Cỗ năng lượng này hoàn toàn bị ma pháp cùng kết giới vây tại trước sơn động, chạy dọc khắp ma pháp trận bố trí trên mấy ngọn núi nhỏ, hình thành một kết giới che dấu hoàn mĩ, người đến từ bên ngoài nếu không biết mà loạn sấm, dù là một bước thôi cũng sẽ bị cỗ năng lượng này đánh cho hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.
Rất rõ ràng, nếu ba người trước mắt này mà không có khối ma tinh xanh, phỏng chừng con đường duy nhất có thể đi cũng chỉ là tới gặp Diêm Vương lã gia báo danh