**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Gâu gâu gâu, meo meo meo.
” Hà Long đứng trong sân nhà Hà Cầu, cố gắng kêuChỉ chốc lát sau Hà Cầu liền rón ra rón rén đi ra ngoài.
“Đừng kêu nữa, coi chừng mẹ tớ phát hiện bây giờ.
” Hà Cầu đè thấp giọng nói.
Nó vừa dứt lời liền nghe trong phòng một giọng nữ la lớn: “Hà Cầu, không được ra ao hồ để bơi đó, biết chưa?”“Biết rồi.
” Hà Cầu theo bản năng trả lời một câu.
Trả lời xong mơi phản ứng được, nguyên lai mẹ mình đã sớm phát hiện ra.
“Hì hì, Hà Cầu, chúng ta đi chơi đi.
”“Đi đâu chơi?”“Đi sân phơi gạo được không? Lần trước tớ chơi trên đống cỏ khô trong sân phơi gạo thì phát hiện có một quả trứng gà bên trong đó.
” Hà Cầu nói.
“Thật à?”Hà Cầu nghe vậy lập tức trở nên hưng phấn, gà hay trứng gà đều không quan trọng, quan trọng là quá trình phát hiện ra trứng gà.
Trong thôn hầu như mọi nhà đều nuôi gà, có một số ít con gà không thông minh đi khắp nơi đẻ trứng.
Nhặt trứng gà cũng đã trở thành một thú vui.
“Đương nhiên là thật, tớ còn cầm về để mẹ luộc cho ăn.
”“Vậy đi thôi, xem thử có còn hay không.
”Thế là giữa trưa, hai tiểu tử dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, chạy loạn xung quanh đống cỏ khô trong sân phơi gạo tìm trứng gà.
Chỉ chốc lát hai đứa đã đầm đìa mồ hôi, da trên mặt đã xạm đen.
Nhưng một quả trứng gà hay phân gà cũng không tìm được.
“Không tìm nữa.
”Hà Long kéo kéo quần áo dính sát người, còn dính vài cọng rơm rạ lông tơ, khiến nó cực kì khó chịu.
Hà Cầu cũng không khá hơn chút nào.
“Vậy chơi cái gì đây?”Trong thôn trẻ con rất ít, hai đứa cũng không thể chơi cùng những người khác.
“Không thì chúng chơi bắn ná đi, đúng rồi, ná của cậu đâu?”Nói đến nà của Hà Cầu, Hà Long liền lộ rõ vẻ ước ao.
Ná của Hà Cầu là do cha là Hà Đạt làm cho nó, chất lượng tốt, lại đẹp mắt, Hà Long luôn mong muốn có một cái, nhưng không ai làm giúp.
“Không được.
” Hà Cầu nghe vậy lập tức cự tuyệt.
“Mẹ tớ mà biết ná của tớ vẫn còn, nhất định sẽ tịch thu.
”Nguyên lai lần trước Hà Cầu chơi bắn ná, đã làm vỡ một cái bình pha lê trong nhà.
Nó sợ đến mức bỏ chạy khỏi nhà, lén lút giấu cái ná ở bên ngoài.
Quả nhiên sau đó nó về nhà, mẹ của nó tức giận kêu nó giao nộp cái ná.
Nó nói dối là mất rồi, mẹ của nó cũng không truy hỏi nữa.
Trên thực tế, mẹ Hà Cầu đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì.
“Cậu không chơi, thì tặng cho tớ đi, tớ dùng thẻ khế ước tiểu tinh linh đổi với cậu.
”“Không muốn.
”“Đổi đi mà, đổi đi mà.
”Hà Long đi theo phía sau không ngừng cầu xin.
“Đào Tử, đang ăn cái gì thế?” Bỗng nhiên Hà Cầu nhìn thấy một thân ảnh nhỏ phía trước, kêu lên.
Thân ảnh nhỏ nhắn ở phía trước đang vùi đầu ăn đồ ăn liền bị dọa một cái giật mình.
Vừa quay đầu nhìn thấy Hà Cầu và Hà Long thì thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Hà Cầu, anh Hà Long.
” Đào Tử ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Em đang ăn cà chua, hai anh có muốn ăn không?Nàng giơ quả cà chua màu xanh trong tay lên, tay còn lại vẫn còn một quả đang gặm dở, cũng là màu xanh.
“Đây là cà chua xanh, sao lại ăn được? Cà chua màu đỏ mới được ăn, em không à?” Hà Cầu kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy, màu xanh ăn chua chết người, chua đến rụng hết răng đấy.
” Hà Long phụ họa nói.
Hắn vừa nghĩ tới cà chua xanh trong miệng liền tiết ra nước bọt, cảm giác chua rụng hết cả răng.
“Nhưng mà! Nhưng mà trong ruộng không có màu đỏ.
” Đào Tử lờ mờ hiểu nói.
Bé cũng không thích ăn cà chua xanh.
“Đi, đi tới vườn rau nhà anh, trong đó có.
”Hà Cầu vung tay lên nói rồi đi phía trước.
Đào Tử sửng sốt một chút.
“Nhanh lên nào, anh cũng muốn ăn nữa, anh sẽ tìm một quả lớn.
” Hà Cầu quay đầu thúc giục.
“A, được.
” Đào Tử vội vàng bước chân ngắn đuổi kịp.
Vườn rau nhà Hà Cầu cũng không xa.
Rất nhanh đã tới.
Nông thôn trên căn bản đều như vậy, vườn rau bình thường ở gần nhà, để thuận tiện cho việc nấu ăn, không thể quá xa như đồng ruộng.
Trong vườn rau nhà Hà Cầu, không những có cà chua, còn có dưa chuột.
Ba đứa trẻ ngồi xổm trong vườn rau hái cà chua chín.
Cũng không rửa, chà lên người một chút rồi trực tiếp ăn.
Thật ngọt, thật ngon.
Ba người ngồi trong vườn ăn đến no bụng.
“Đào Tử, em đi chơi với bọn anh đi.
” Hà Cầu nói.
Đào Tử lắc lắc đầu: “Bà nội muốn em về nhà sớm.
”“À, vậy em về nhà đi, bất quá anh Tứ Hải bao giờ thì trở về?”Đào Tử nghe vậy một mặt mờ mịt, bởi vì bé cũng không biết.
Thấy biểu cảm của Đào