**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**Mấy ngày kế tiếp, người Cục Công An tới, người Cục Văn Vật tới, người quản lí địa phương tới...Tóm lại công trình tạm thời phải ngừng lại.Điều đó khiến mấy ngày gần đây Hà Tứ Hải không kiếm được tiền.Hà Tứ Hải lại tính đến việc đem mấy quyển tạp chí dư đến trước cửa trường để bán, không thể nào phí năm đồng tiền vốn được.Vốn dĩ hắn cũng muốn về nhà một chuyến, nhưng nghĩ đến việc đi lại tốn một trăm đồng tiền vé thì lại luyến tiếc.Mắt thấy mỗi ngày chỉ có tiêu chứ không kiếm được tiền, tiền tích cóp liên tục giảm bớt, trong lòng Hà Tứ Hải bực bội không nói nên lời.“Sư phụ, đốc công có nói đến việc khi nào khởi công lại không? Nếu không khởi công lại thì con tính đến xưởng ô tô.” Hà Tứ Hải nhịn không được lại lần nữa gọi điện cho Lý Đại Lộ hỏi thăm tin tức.“Khởi công lại sao? Điều này không ai biết, đốc công không biết, ta cũng không đoán ra được.” Lý Đại Lộ trả lời qua điện thoại.“Rốt cuộc đã chết mấy người? Vấn đề nghiêm trọng vậy sao?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.Thực tế thì hắn không quá quan tâm người chết là ai, hay là chết bao nhiêu người, hắn chỉ quan tâm khi nào có thể khởi công lại.Khởi công thì mới kiếm được tiền.“Làm gì có tận mấy người.
Chỉ có một thôi, tên là Thang Thắng, người ở Thang Trang, là một công nhân làm thép, con có biết không?”Lý Đại Lộ vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải có chút ấn tượng.
Thang Trang cách Hà Trang của Hà Tứ Hải không phải quá xa, hắn nhớ rõ Thang Thắng hình như có một đứa con trai, trước kia là đồng học sơ trung với hắn nhưng không phải chung lớp..“Mấu chốt của việc này không phải người chết mà là văn vật, hình như vài món đã bị trộm đi, vẫn chưa tìm lại được.”“Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, không thể tiếp tục như vậy được.” Khuôn mặt Hà Tứ Hải tràn đầy u sầu.Thời tiết nóng bức, phòng trọ chật hẹp, khắp nơi đều có muỗi từng con ‘bay múa’, Hà Tứ Hải nằm trên giường càng cảm thấy bực bội.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “Thùng thùng thùng”.“Ai vậy?” Hà Tứ Hải có chút không kiên nhẫn bò dậy từ trên giường.Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, đã trễ thế này, ai sẽ tới chỗ của hắn, lại nói ở gần đây hắn cũng không có người quen.Nhưng người ngoài cửa không trả lời mà tiếp tục gõ cửa.Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ra mở cửa.Hắn một chút cũng không lo lắng có người xấu, bởi vì hắn nghèo, không có gì tốt để người ta trộm cướp.Vừa mở cửa liền thấy ngoài cửa có một người mặc đồng phục bảo hiểm lao động màu lam, đầu cúi xuống, trên đầu có đội một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng.Nhất thời không nhìn thấy rõ bộ dáng.Người ở công trường hả?“Ngươi là?” Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc hỏi.Chính lúc này, người kia đột nhiên ngẩng đầu lên.Hà Tứ Hải cảm giác một cỗ khí lạnh dọc theo xương sống xông thẳng lên đỉnh đầu, sợ tới mức toàn thân run rẩy đầy mồ hôi.Bởi vì đứng ngoài cửa, chính là người vừa nãy Lý Đại Lộ nói qua điện thoại rằng đã chết, Thang Thắng.“Người...!Người đâu rồi? Sao...!tại sao lại không có ai thế này?” Hà Tứ Hải nỗ lực trấn định, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn cung quanh một vòng, sau đó liền duỗi tay đóng cửa.Nhưng lại bị một cái chân chặn lấy cửa.“Nhìn ngươi không giống như không thấy ta nha?” Thang Thắng cười cười nói.Nhìn qua không quá khác so với người sống.“Thang thúc, ta với thúc không oán không thù, hơn nữa Thang Viên nhà thúc là bạn học của ta, thật tốt mà, tại sao thúc lại tìm đến ta chứ?”Hà Tứ Hải run rẩy, nước mắt đã chực trào.“Xem ra ngươi cũng biết chuyện rồi?” Thang Thắng cười hỏi.Hà Tứ Hải gật gật đầu.“Có oán báo oán, có thù báo thù, thúc đừng tới tìm ta có được không, nhiều nhất ta chỉ có thể đốt tiền giấy cho thúc thôi.”“Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, ta tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.” Thang Thắng đáp.“Hỗ trợ? Ta là một người nghèo rớt mồng tơi, có gì có thể giúp thúc đây.
Thúc hãy tìm người khác đi.”Quỷ tìm người sống hỗ trợ, có thể có chuyện gì tốt chứ?Vì thế Hà Tứ Hải trực tiếp từ chối.“Ngươi đừng vội từ chối, chỉ là một việc nhỏ rất đơn giản, chỉ cần ngươi đồng ý, ta cho ngươi năm ngàn đồng làm thù lao.”“Năm ngàn đồng thù lao sao?”Hà Tứ Hải nghe vậy, bỗng dưng cảm thấy không còn sợ như trước nữa.Mình con mẹ nó là một con quỷ nghèo khổ, còn sợ ma quỷ gì nữa?“Nhân dân tệ?” Hà Tứ Hải cẩn thận hỏi.Việc tiền bạc nhất định phải làm cho rõ ràng, không thể qua loa, lỡ đâu sau này đưa hắn 5000 minh tệ (tiền âm phủ) thì hắn phải làm sao, thiệt thòi lớn thì biết tìm ai khóc đây.“Đương nhiên là nhân dân tệ.” Thang Thắng rất khẳng định gật gật đầu.“Vậy thúc nói chuyện gì đi, để xem ta có thể giúp được hay là không, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ giúp, ta cũng không phải giúp vì tiền, dù sao thì cũng là bạn học với Thang Viên.” Hà Tứ Hải ngôn từ chính nghĩa đáp.“Lúc trước đốc công trả ta hai vạn tiền lương, ta còn chưa thể chuyển được vào ngân hàng, hiện giờ ta đã chết, cũng không biết làm thế nào, nên nhờ ngươi hỗ trợ đem tiền này đưa cho Thang Viên nhà ta, nói hắn học hành thật