"Người ba ba bẩn, để ba đi tắm một chút đã."Hà Tứ Hải chạy đến trước vòi nước, tắm rửa một phen.Đào Tử theo sát sau lưng hắn.Hà Tứ Hải thấy cả người nàng đều là mồ hôi, tóc tai rũ rượi, quần áo trên người đều ướt đẫm.Lều tuy rằng che được nắng, thế nhưng chỉ cần mặt trời chiếu sáng một chút liền nóng hổi, cộng với Diêu Thúy Hương còn đang làm cơm ở bên trong, nhiệt độ lại càng cao hơn."Nóng không? Có uống nhiều nước không đó?"Đào Tử nghe vậy thì lập tức ôm lấy bình nước vịt vàng nhỏ của mình."Con uống ba cái nha." Đào Tử nói.Mặt đầy hưng phấn, bày ra dáng vẻ lợi hại đắc ý."Không phải là uống ba cái, mà là uống ba bình."Hà Tứ Hải kéo nàng qua, lấy một chút nước máy rồi lau mặt cho nàng.Dòng nước máy mát lạnh khiến cho Đào Tử nheo mắt lại.Lúc này Lý Đại Lộ cũng đi tới, ngoài ra còn có một số công nhân khác.Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều ghét bỏ cơm Diêu Thúy Hương nấu không ngon bằng bên ngoài.Cách công trường không xa có một quán ăn, hàng ngon giá rẻ.Đương nhiên những người không nỡ tiêu tiền thì đều đến chỗ của Diêu Thúy Hương.Lý Đại Lộ bình thường cũng sẽ đi ra bên ngoài ăn."Sư phụ, ngày hôm nay không ra ngoài ăn sao?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu."Không đi, đến chỗ Thúy Hương ăn một chút thịt."Cơm nước bên ngoài tuy rằng rẻ, thế nhưng đa số đều là thức ăn chay, món ăn mặn thì lại không rẻ."Hắc hắc, đừng để cho dì Diêu nghe được lời này của thầy đó.""Tôi đã nghe được rồi, chỉ khi ăn thịt mới nhớ đến trở về ăn đúng không? Có tiền như vậy, sao không ra ngoài ăn đi? Mùi vị không phải là ngon hơn tôi nấu sao?" Diêu Thúy Hương lớn tiếng hét lên.Đám công nhân lập tức cười vang."Thúy Hương, bọn họ không hiểu, đều là dế nhũi, cô nấu là ngon nhất.""Đúng, đúng, chúng tôi mỗi ngày đều đến ăn.""Khi nào cho chúng tôi chút thịt đầu heo đi.""Không thịt đầu heo cũng được, chút canh bí đao xương sườn đi, thời tiết này quá nóng rồi."".
.
.""Các người có thật là ăn vì tôi nấu ngon hay không? Là vì nghèo chứ? Có ăn là tốt lắm rồi, còn kén chọn, thích ăn thì ăn." Diêu Thúy Hương dỗi ngược lại đám người bọn họ.Sau đó lôi kéo Đào Tử đi vào lều."Tứ Hải, đó là em gái cậu sao? Vừa nãy sao lại nghe nhóc ấy gọi cậu là ba ba, sẽ không phải là con gái cậu đó chứ? Tiểu tử được đó nhá?" Đám công nhân cười đùa."Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, Đào Tử đều đã bốn tuổi rồi, Tứ Hải mới bao nhiêu tuổi?" Lý Đại Lộ vẫn là rất giữ gìn cho Hà Tứ Hải, thế nhưng vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc."Bốn tuổi thì làm sao, không phải là không sai biệt lắm sao?"Hầu hết các công nhân đều là bốn mươi, năm mươi tuổi, ở thời đại của bọn họ, mười lăm, mười sáu tuổi kết hôn sinh con tuy ít, nhưng không phải là không có."Là em gái của cháu, bởi vì ba mẹ mất sớm, Đào Tử còn nhỏ.
.
."Hà Tứ Hải bình tĩnh giải thích.Đúng là không có bao nhiêu khổ sở, dù sao cũng đã qua thời gian dài như vậy, con người cũng không thể cứ sống mãi ở trong đau buồn.Đám công nhân nghe vậy thì đều im lặng.
Tuy bọn họ không có văn hóa gì, nhưng người đều không xấu.
Chuyện bóc vết sẹo của người ta dù nói thế nào đều không tốt."Ai dô, Thúy Hương, buổi trưa nấu cái gì vậy?""Thúy Hương, món ăn của cô quá mặn rồi, không thể nhạt một chút sao? Là muối không cần tiền, hay là sợ chúng tôi ăn quá nhiều?""Thời tiết này quá nóng rồi, lúc nào mới mưa đây.""Trời mưa, trời mưa không sống, không sống liền không tiền, đi ăn thôi."".
.
."Nhìn đám công nhân nói sang chuyện khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy bọn họ còn thật là đáng yêu."Dì Diêu, như này quá nhiều, được rồi, thật sự được rồi, Đào Tử không ăn được nhiều như vậy, sẽ lãng phí.""Không có chuyện gì, nhìn Đào Tử gầy thế kia, ăn nhiều một chút."Diêu Thúy Hương ngày hôm nay nấu canh bí đao với xương sườn, nàng đem hầu hết xương sườn bên trong cho Đào Tử."Cảm ơn bà nội." Đào Tử vui vẻ nói."Không cần khách sáo, cô nhóc đúng thật là hiểu chuyện, buổi sáng tôi làm việc, nhóc liền ngồi ở chỗ đó, không làm cho người ta phải bận tâm một chút nào."Diêu Thúy Hương nói với Hà Tứ Hải."Làm phiền dì rồi." Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn là khách sáo một câu."Sao có thể chứ, có nhóc con ngồi cạnh tôi, còn có người trò chuyện, rất tốt."Diêu Thúy Hương vừa nói chuyện với Hà Tứ Hải vừa múc đồ ăn cho mọi người.Nàng biểu diễn kỹ thuật dùng muôi cao siêu.Múc lên một muôi lớn, lật lật hai lần, vơi hơn một nửa.
.
."Thúy Hương, cho nhiều chút, chút ấy cũng không đủ ăn.""Gấp cái gì, người phía sau còn chưa ăn đây, đều cho một mình anh ăn thì phía sau ăn cái gì.""Vậy thì cũng quá ít rồi, lại thêm một chút, lại thêm một chút.
.
."".
.
."Mỗi buổi trưa đều sẽ lặp lại màn đối thoại