Lâm Nhàn trầm mặc một hồi.
Sau đó, từ trong ngực lấy ra một hộp thuốc đẩy đến trước mặt anh và nói: “Có thể xem như đây là quà đáp lễ của tôi cho những tài liệu đó.
Tôi sẽ đưa anh hộp thuốc này.”.Văn Sóc hiển nhiên không hiểu ý tứ của Lâm Nhàn.
Kỳ thật, anh cũng không thiếu tiền.
Anh đã từng tìm đến những bác sĩ tốt nhất, không chỉ trong nước mà trên cả thế giới,Nhưng anh vẫn là nhận lấy lọ thuốc từ tay cô, trong lòng hiện lên chút ấm áp, trong mắt còn mang theo ý cười, giọng nói đầy sự dịu dàng mà chính anh cũng không biết, hỏi: “Đây là thuốc gì?”.Lâm Nhàn: “Đây là thuốc giảm đau.”Văn Sóc, người đã mất cảm giác ở chân nhiều năm “......”.Lâm Nhàn: “Tạm biệt”.Văn Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi.
Cuối cùng, anh cũng không nói ra việc mình không cần dùng thuốc giảm đau, chỉ là cẩn thận đem hộp thuốc cất vào trong ngăn kéo.—---Bên ngoài cửa, Lâm Nhàn nhìn tập hồ sơ trong tay, ngước mắt lên liền nhìn thấy Bạch Úy Minh cùng thư ký Kiều đi vào trong.Bạch Úy Minh nhíu mày nhìn Lâm Nhàn, rõ ràng là rất bất mãn khi bị cự tuyệt ở bên ngoài phòng.
Mà cái người khiến cô ấy phải đợi, lại là Lâm Nhàn, người cô không muốn nhìn thấy nhất.Lâm Nhàn hoàn toàn phớt lờ cô ta, cầm theo tập tài liệu, rời khỏi công ty.4637 tò mò hỏi: “Ký chủ, tại sao lại đưa thuốc cho hắn?”.Lâm Nhàn thản nhiên nói: “Chỉ là một viên thuốc hồi phục bình thường, đổi lại so với tài liệu trong tay tôi, thì không có giá trị bao nhiêu.”4637 hỏi: “Vậy tại sao cô lại nói đó là thuốc giảm đau?”Lâm Nhàn ngẩng đầu, nhìn tòa nhà trước mặt, ánh nắng phản chiếu từ trên tầng cao xuống dưới, rất chói mắt: “Đây chỉ