Chung Cảnh Tri sau khi đưa Cao Ninh về nhà liền ngồi ở trong xe suy nghĩ hồi lâu, mới thở ra một hơi thật dài, anh không ngốc, Lục Hòa Ngọc cũng không phải một cô gái ngốc, trái lại, cô rất thông minh cũng rất mẫn cảm, tình cảm của mình không kịp che giấu đã bị cô phát hiện nhưng lại bị cô tránh né.
Nhịn không được lại thở dài, anh làm chuyện gì đều quyết đoán sát phạt nhưng lúc này do dự nên cùng cô giáp mặt làm rõ hay là nên tiếp tục chờ đến khi cô hai mươi tuổi lại nói? Vạn nhất cô trực tiếp cự tuyệt mình đâu? Lại còn rất có thể là cự tuyệt trong nháy mắt.
Chung Cảnh Tri biết chính mình có chút lo được lo mất, tình cảm tới trở tay không kịp như vậy, đây cũng là điều anh không có lường trước đến, cũng đúng, chuyện tình cảm có đôi khi không phải muốn là có thể cản được.
Luôn do dự mãi, Chung Cảnh Tri vẫn cảm thấy nên quyết đoán cùng cô nói rõ ràng, làm rõ quan hệ vẫn tốt hơn so với vẫn luôn đoán tới đoán lui, như vậy anh cũng không cần mỗi lần khi thấy cô đều mang theo tâm tình thấp thỏm, lại không có một cơ hội quang minh chính đại theo đuổi cô.
Nghĩ thông suốt điều này, Chung Cảnh Tri cũng không chậm trễ mà liền lái xe chạy đến tiểu khu của Lục Hòa Ngọc, cũng rất mau liền đến trước cửa nhà Lục Hòa Ngọc
Lục Hòa Ngọc đang nghiên cứu xu thế thị trường chứng khoán, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên, cô cho rằng nghe lầm, không nhúc nhích, một hồi lại nghe được tiếng vang lên, Lục Hòa Ngọc mới đi đến nhìn ngó qua mắt mèo một chút, nhìn thấy là Chung Cảnh Tri, do dự một chút vẫn quyết định duỗi tay đem cửa mở ra.
"Chung tiên sinh, Cao Ninh để quên thứ gì sao?" Lục Hòa Ngọc mở cửa nhưng cũng không có lập tức để anh vào nhà, đứng ở bên trong trực tiếp mở miệng hỏi.
"Không phải, là tôi có việc muốn cùng em nói, có thể đi vào sao?" Chung Cảnh Tri theo bản năng mà lắc đầu nói, anh còn không có suy nghĩ ra những lời định nói thì Lục Hòa Ngọc đã mở cửa.
Lục Hòa Ngọc nhấp môi nhìn anh, chưa nói đồng ý để anh tiến vào cũng không ra tiếng nói chuyện, chờ đến khi Chung Cảnh Tri cho rằng cô không muốn cô mới nhích thân một chút để anh vào nhà.
Lại không biết Chung Cảnh Tri bị cô nhìn như vậy thiếu chút nữa liền giữ không được muốn nhấc tay, thật sự là khi cô mặt vô biểu tình nhìn anh, anh có cảm giác giống như cô đã nhìn thấu tất cả ý nghĩ của mình
"Chung tiên sinh là muốn uống nước ngọt hay là nước suối?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
Chung Cảnh Tri lần đầu tiên vào nhà cô, mang đến cho anh cảm giác đầu tiên chính là sự thoải mái, gọn gàng, trang trí không cầu kì, còn có một cảm giác đó là ấm áp.
"Nước suối là được, cảm ơn.
"
Lục Hòa Ngọc lấy ra một cái ly chứa nước đưa tới trước mặt anh sau đó liền ở phía đối diện ngồi xuống, hơi rũ mắt hỏi "Không biết Chung tiên sinh lại đây tìm tôi có chuyện gì?"
Chung Cảnh Tri nhìn cô, hơi ho khan một tiếng che giấu sự khẩn trương của mình, mở miệng nói "Chính thức giới thiệu một chút, tôi kêu Chung Cảnh Tri, năm nay 29, chưa lập gia đình, tài chính khá tốt.
.
"
"Từ từ, Chung tiên sinh anh có biết mình đang nói cái gì hay không?" Lục Hòa Ngọc vừa nghe lời mở đầu, đầu có chút hắc tuyến, kết quả càng nghe đi xuống, liền nhịn không được làm cái thủ thế tạm dừng, anh có biết mình đang nói gì không vậy?
"Tôi biết a, tôi là muốn nói, tôi thích em, em có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi em không?" Chung Cảnh Tri bàn tay ở trên đùi xoa một chút, anh cảm thấy khi đối mặt với hợp đồng một trăm đồng đều không nháy mắt một cái vậy mà hiện giờ đối mặt với Lục Hòa Ngọc lại cảm giác được khẩn trương quá nhiều, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lục Hòa Ngọc tức khắc ngơ ngẩn, anh ấy thật sự thích cô? Chắc chắn sao? Bọn họ giống như cũng không gặp nhau nhiều đi, gặp mặt càng ít, huống chi anh cũng không phải là một người có thể dễ dàng nhất kiến chung tình với người khác.
"Anh, có phải hay không tìm lầm người?" Lục Hòa Ngọc thử hỏi.
"Không, ta không nhận sai người, tôi thích chính là em, Lục Hòa Ngọc.
" Chung Cảnh Tri kiên định mà nói.
"Chính là chúng ta cũng không thân a.
" Lục Hòa Ngọc lắc đầu không quá tin tưởng lời anh nói, bởi vì số lần hai người bọn họ gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, đếm đi đếm lại cũng chỉ đổ lại mười đầu ngón tay lại đây.
"Từ giờ trở đi chúng ta có thể hiểu biết đối phương nhiều hơn.
" Chung Cảnh Tri nghiêm mặt nói.
"Tôi chưa từng yêu đương trước đây, cũng không có liên hệ với bất kì người phụ nữ nào khác, tôi.
.
"
"Khoan khoan khoan, anh vẫn là đừng nói nữa, kỳ quái quá đấy.
" Lục Hòa Ngọc vừa nghe anh phỏng chừng sắp đem chuyện anh là lão xử nam đều phải nói ra tới, nhanh chóng kêu dừng lại, da mặt dày thật.
"Tôi hiện tại cảm thấy tôi bây giờ còn nhỏ, tạm thời còn không có tính toán chuyện yêu đương.
"
"! "
Khi Chung Cảnh Tri tính toán lại mở miệng nói cái gì đó, Lục Hòa Ngọc lại nhanh chóng nói, "Chuyện tình cảm tôi cảm thấy anh có lẽ chỉ là đối với tôi nhất thời có hảo cảm mà thôi, nói không chừng ngày nào đó anh sẽ gặp được một người thực sự thích anh, việc này, vẫn là về sau rồi nói sau.
"
Chung Cảnh Tri vừa nghexong liền hít một hơi thật sâu, Lục Hòa Ngọc cô ấy rất lý trí, hơn nữa mình nói cũng hơi đột ngột một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn cô nhẹ giọng nói "Tôi hiểu ý của em nhưng tôi cũng không phải là một người tùy tiện, thích em kỳ thật tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, em không cần lo lắng, khi em còn không có đồng ý, tôi sẽ không tùy ý quấy rầy cuộc sống của em.
"
"Đợi đến khi em suy xét lại, tôi có thể là vị trí ưu tiên trong lòng em không?"
Lục Hòa Ngọc nhấp miệng không nói tiếp, cũng không nhìn Chung Cảnh Tri, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu nhìn anh nhàn nhạt nói "Tôi từ trước đến nay luôn độc lập, chưa từng có suy nghĩ đến vấn đề này, cho nên về sau tôi cũng không biết chính mình sẽ như thế nào, hơn nữa tôi nghe Cao Ninh nói qua, tuổi của anh hẳn là không nhỏ đi? Nếu tôi mãi cho đến năm 30 tuổi đều không có ý nghĩ như vậy, anh cũng muốn chờ đợi sao? Có lẽ tôi hẳn là hỏi anh có thể chờ được đến lúc đó sao?"
"Điều này em yên tâm, hôn nhân của tôi do tôi làm chủ, không ai có thể thay tôi làm.
" Chung Cảnh Tri hơi hơi mỉm cười, chỉ cần cô nguyện ý, chờ mười năm thì đã sao?
"! "
Lục Hòa Ngọc còn có thể nói cái gì? Mục đích của anh cũng thực rõ ràng, em hiện tại không đáp ứng cũng không sao tôi chờ nổi.
"Anh như vậy sẽ không cảm thấy.
.
" Lục Hòa Ngọc suy nghĩ từ ngữ một chút, nhíu nhíu mày "Nếu cuối cùng phát hiện tôi cũng không có tốt như trong lòng anh nghĩ, anh đây không phải là đang lãng phí thời gian sao?"
"Không, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì khiến chính mình cảm thấy hối hận.
" Chung Cảnh Tri lắc đầu, nguyên nhân chính là bởi vì vậy nên người nhà của anh đều làm công chức, chỉ có một mình anh làm kinh doanh, người anh thích là người sẽ cùng anh sống cả đời, mà