Lục Hòa Ngọc do dự một chút, cuộc gọi liên tục gọi đến đây, cũng không biết có phải là có chuyện gấp quan trọng gì không?
Không đợi cô suy nghĩ có nên gọi lại hay bỏ qua thì di động lại vang lên, vẫn là cái dãy số xa lạ này, nghĩ nghĩ, Lục Hòa Ngọc vẫn nhấn nhận cuộc gọi.
"Xin chào?"
"Lục Hòa Ngọc, sao mày dám!" Tiếng của Lục phu nhân xuyên qua điện thoại truyền đến.
"Không biết Lục phu nhân lời này là có ý gì?" Lục Hòa Ngọc nhíu nhíu mày, cô không đưa số điện thoại của mình cho bất cứ người nào ở Lục gia, vậy bà ta từ nơi nào lấy được số điện thoại của mình?
"Lục gia phá sản, chồng của tao nằm viện, mày là cái đồ sao chổi, mày vừa lòng chưa? Nếu như ông ấy không cứu được, tao liều mạng với mày.
" Lục phu nhân thanh âm bén nhọn chói tai.
"Nói chuyện cần phải giữ ý tứ một chút, Lục gia phá sản liên quan gì đến tôi?" Lục Hòa Ngọc ngữ khí lạnh băng, liền tính lúc trước cô đứng sau giật dây đối phó với công ty máy tính của bọn họ cũng không đến mức làm cho bọn họ phá sản, hiện giờ sao phá sản lại rơi xuống trên người cô rồi? Cái này nồi cô không nhận.
"Trừ bỏ mày cái đồ sao chổi này, còn có thể là ai? Mày gần đây liền đánh tiếng ồn ào khiến Lục gia không yên, đánh Như Y liền tao đều dám đá, liền tao là mẹ ruột của mày đều dám xuống tay, là tao nói không cần đón mày trở về, là tao nói mày chính là đồ sao chổi.
.
"
Lục Hòa Ngọc nghe bà ta nói càng ngày càng quá mức, trực tiếp tắt điện thoại, trong lòng tức giận mà nghĩ sớm biết rằng không nên thu tay, lại có chút nghi hoặc rốt cuộc là ai xuống tay với Lục gia, Trình gia lúc trước cũng đã cho Lục gia chút giáo huấn, vậy hiện tại là ai làm?
Bỗng nhiên có một cái tên xẹt qua trong đầu cô nhưng cô lại nhanh chóng phủ nhận cái ý tưởng này, có lẽ là đối thủ một mất một còn của công ty bọn họ?
Chỉ là Lục Hoa Sinh nằm viện.
.
Lục Hòa Ngọc nhìn dãy số không ngừng gọi tới, dứt khoát chặn số sau đó lên mạng tìm tòi một chút tình huống xí nghiệp Hoa Sinh, nhìn đến tin tức mới nhất là hai giời chiều nay, toàn thể cổ đông xí nghiệp Hoa Sinh đồng loạt thu hồi vốn, chủ tịch Lục Hoa Sinh ngất nhập viện đến nay chưa tỉnh, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Hòa Ngọc cau mày, Lục gia phá sản vì cái gì Lục phu nhân mắng cô là đồ sao chổi? Lúc trước cô ở Lục gia bất quá cũng không đến một tháng, liên quan gì đến cô? Tự nhiên gây sự với cô? Hiện giờ gọi điện thoại lại đây mắng mình, chỉ sợ là có ai ở bên bà ta cổ động đi? Thật đúng là đã tránh thoát khỏi bọn họ còn bị quấy rầy!
Huống chi, cô nhớ rõ Lục Thiên Trạch ở trên phương diện kinh doanh cũng rất có thiên phú, như thế nào cũng không có khả năng tùy tiện để Lục gia phá sản đi? Chẳng lẽ anh ta bị chuyện này làm cho kinh sợ không làm được gì sao?
Lúc này, di động của cô lại vang lên, lần này là dãy số đến từ D thị của D tỉnh, Lục Hòa Ngọc nhấp môi nhìn di động vẫn luôn kêu vang, thở ra một hơi dài, cảm thấy vẫn là tránh không khỏi những người này làm phiền.
"Lục Hòa Ngọc, ba ba hôn mê ở bệnh viện đang cấp cứu, chẳng lẽ cô không trở về xem một chút sao?" Điện thoại một chuyển được, Lục Hòa Ngọc còn không có ra tiếng liền nghe được bên kia tiếng chất vấn của Trì Lam truyền đến.
Lục Hòa Ngọc trầm mặc một chút, trong lòng cảm thấy buồn cười, lãnh đạm mà nói "Trì tiểu thư, tôi cùng Lục gia đã không còn bất cứ quan hệ gì, cô lấy loại thân phận gì mà chất vấn tôi đúng lý hợp tình như vậy?"
"Cô là con gái ruột của ba ba, cô sao có thể máu lạnh vô tình như vậy? Ông ấy đều đã nằm ở bệnh viện, cô cũng không trở lại xem một cái sao?"
"Lúc này mà còn cùng tôi nói chuyện con gái ruột gì đó, ông ta không phải là ba ba của cô sao? Nếu nằm ở bệnh viện cô nên là người trông coi chứ khi nào thì đến lượt cái người ngoài như tôi, không cảm thấy buồn cười sao?" Lục Hòa Ngọc thanh âm không mang theo một chút cảm tình mà trả lời.
"Cô sao có thể máu lạnh vô tình như vậy? Nói như thế nào ông ấy cũng là cha của cô!" Trì Lam hiển nhiên không thể tin được Lục Hòa Ngọc sẽ nói ra những lời như vậy.
"Đúng vậy, tôi máu lạnh vô tình cho nên không cần tìm tôi.
" Lục Hòa Ngọc trực tiếp tắt điện thoại của cô ta.
Nghe được tiếng điện thoại bị ngắt, Trì Lam bị cô làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, như thế nào cũng không thể tưởng được Lục Hòa Ngọc thế nhưng thật sự một chút đều không để bụng, cô ta phảng phất như đang tích trữ toàn bộ lực lượng nắm ở trên tay, muốn cho đối phương hung hăng một kích, lại phát hiện chính mình đánh vào bông, cái loại này cảm giác vô lực khiến cô ta muốn mắng người.
Nếu cô như vậy mà đã xem như máu lạnh vô tình, vậy trước kia hành vi của người Lục gia lại tính là cái gì? Lục Hòa Ngọc nhịn không được tự giễu mà cười cười, những người này thật đúng là tự cho mình là đúng.
Lúc này điện thoại vừa mới tắt lại vang lên, Lục Hòa Ngọc xem cũng chưa xem liền ấn không nghe, nhưng không đến vài giây lại vang lên, cô nhấp môi chuẩn bị chặn số mới phát hiện điện thoại báo tên cũng không phải Trì Lam mà là Chung Cảnh Tri.
"Chung tiên sinh, có việc gì sao?" Tuy rằng Lục Hòa Ngọc không phải là người rất dễ dàng bị người khác ảnh hưởng nhưng liên tục nhận được hai cuộc gọi điện thoại gây khó chịu nên lúc này đối với Chung Cảnh Tri gọi điện thoại lại đây, ngữ khí vẫn là có chút lãnh đạm.
"Em đang tức giận sao? Có phải là những người đó gọi điện thoại đến chỗ em không?" Chung Cảnh Tri cũng vừa mới biết tình huống của thành phố A, lúc trước cấp dưới nói cho anh là Đường Việt Ninh ra tay, tuy rằng Đường gia rất nhanh chóng thay Đường Việt Ninh kết thúc nhưng Chung Cảnh Tri lúc trước vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm Lục gia cùng Trì gia, tự nhiên phát hiện dấu vết trong đó để lại.
"Anh làm sao mà biết được, chẳng lẽ là anh làm?" Lục Hòa Ngọc nhíu mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng tưởng.
.
"Ai, nghe em nói như vậy, tôi thật đúng là có chút thương tâm, đáng tiếc cũng không phải tôi làm nhưng lúc trước tôi đã phái người nhìn chằm chằm thành phố A.
" Chung Cảnh Tri ra vẻ buồn rầu mà nói.
"Nói như vậy anh biết là ai?" Lục Hòa Ngọc ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại lộp bộp nhảy dựng, là anh ta đi, anh ta đang thay Trì Tiểu Vãn báo thù?
"Đường Việt Ninh.
" Chung Cảnh Tri tuy rằng rất muốn gạt Lục Hòa Ngọc nhưng lý trí nói cho anh chuyện cần thiết không thể giấu.
Lục Hòa Ngọc thở sâu, thật đúng là anh ta, từ lần trước sau khi cô nghe thấy anh ta nằm mơ, cô liền biết anh ta khẳng định sẽ không bỏ qua ai đã từng hại Trì Tiểu Vãn nhưng anh ta có phải hay không điên rồi, vạn nhất bị điều tra ra không chỉ có anh ta chịu tội.
.
Đương nhiên cô cho rằng Đường lão gia tử không đến mức làm Đường Việt Ninh lưu lạc đến cái kia nông nỗi.
"Em, có phải hay không thực cảm động?" Chung Cảnh Tri có chút chua hỏi, con gái rất dễ dàng cảm động, ai, anh đây là tạo cái nghiệt gì a, giúp tình địch sao?
"Anh cảm thấy tôi là cái dạng người này sao?" Lục Hòa Ngọc hỏi lại anh.
"Không, tuyệt đối