Kỳ thật Lục Hòa Ngọc bọn họ cảm thấy ký túc xá cách âm khá tốt, suy đoán cô gái phòng bên cạnh thức đêm bây giờ mới nghỉ ngơi đi, bên ngoài còn ồn hơn nữa, căn bản là không liên quan đến bọn họ, chẳng qua là nghe được thanh âm của bọn họ nên bị giận chó đánh mèo thôi.
Bất quá cũng coi như là cho bọn họ một cái nhắc nhở, tai vách mạch rừng, có chút lời nói vẫn là cần nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bốn người cũng đã dừng lại, Lục Hòa Ngọc lại nhắc tới chuyện buổi tối cùng nhau ăn cơm.
"Được rồi, bất quá đêm nay tớ không có thời gian đi ăn cơm, vị kia nhà tớ đã trở lại.
" Cố Vi buông tay, không thể trách cô trọng sắc khinh hữu, thật sự là bọn họ lâu lắm mới gặp nhau.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, lâu lắm mới gặp nhau, cũng không thể cứ như vậy bỏ lỡ.
" Lục Hòa Ngọc nhưng không nghĩ làm chuyện bổng đánh uyên ương, hơn nữa Cố Vi cùng bạn trai xem như là yêu xa, quay đầu nhìn về phía Lý Dục Nhàn hai người nói "Các cậu cũng đừng nói là có bạn trai nha, tớ nhưng không tin đâu.
"
"Yên tâm, ăn không cần trả tiền, ai mà không ăn?" Lý Dục Nhàn cười hì hì nói.
"Có ăn ai mà không thích?" Phương Thi Ý mỉm cười mà nói.
"Được rồi, vậy chỗ các cậu chọn, tớ quen nhiều chỗ ở đây, các cậu thích ăn nơi nào thì cứ chọn, tớ trả hóa đơn.
" Lục Hòa Ngọc trực tiếp ngửa ra sau nằm lại trên giường, đánh ngáp một cái nói.
"Vậy ăn món cay Tứ Xuyên đi, rất nhớ hương vị cá hầm cải chua, cay cay, tê tê, siêu thích luôn.
" Lý Dục Nhàn nói.
"Ừ, tớ cũng muốn ăn giò heo Đông Pha.
" Phương Thi Ý phụ họa nói.
"Các cậu thực đáng ghét, tớ cũng muốn ăn cá hầm cải chua, giò heo Đông Pha còn có cá hầm ớt.
" Cố Vi mếu máo, cô cũng rất muốn ăn được không.
"Không có việc gì, cậu có thể cùng bạn trai cùng đi ăn.
" Lục Hòa Ngọc an ủi mà nói.
"Dạ dày anh ấy không tốt, không thể ăn đồ cay.
" Cố Vi thở dài, cô nhưng không muốn hại anh một lần trở về nước liền nằm bệnh viện đâu.
"Kỳ thật món ăn Quảng Đông khá tốt, gà Văn Xương ăn rất ngon a.
" Lục Hòa Ngọc cười nói, cô chỉ cần không phải ăn những đồ ăn kì quái gì đó, đều sẽ không kén ăn, món cay Tứ Xuyên cũng tốt, món ăn Quảng Đông cũng thế, cô đều cảm thấy ăn khá tốt.
"Gà Văn Xương a, đột nhiên tớ cảm thấy bọn mình đi ăn cũng không tồi đâu, tớ biết nơi nào có gà Văn Xương siêu chính tông.
" Phương Thi Ý nói.
"Cậu đúng là ba phải, vừa rồi còn nói cùng đi ăn món cay Tứ Xuyên.
" Lý Dục Nhàn không muốn nghĩ nữa, cô nghĩ đến cá hầm cải chua liền chảy nư.ớc miếng.
"Phốc, được rồi tiểu công" trúa "nói cái gì liền là cái đó.
" Phương Thi Ý nhịn không được cười.
"Tớ buổi chiều chỉ có một khóa, hơn ba giờ mới bắt đầu, các cậu thì sao?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
"Môn tự chọn, hai giờ.
" Phương Thi Ý nói.
"Ta giống như Thi Ý.
" Cố Vi gật gật đầu.
"Thật tốt, tớ buổi chiều không có tiết học.
" Lý Dục Nhàn ngồi vào trước máy tính sâu kín mà nói, bổ sung một câu "Tuy rằng không có tiết học, chính là tớ buổi chiều có thí nghiệm phải làm cũng không biết khi nào mới hoàn thành đâu.
"
"Không có việc gì, dù sao bữa tối không chạy thoát được đâu.
" Lục Hòa Ngọc nhịn cười nói.
Cô biết biết Lý Dục Nhàn mỗi buổi chiều đều làm thí nghiệm, ít nhất phải đến chạng vạng khoảng 7 giờ mới xong, bọn họ đều thấy nhiều không trách.
"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, bằng không buổi chiều khẳng định không có tinh thần đâu.
" Cố Vi nói.
Còn không phải sao, kỳ thật cuộc sống đại học nói tự do cũng tự do, nhưng cũng không phải không áp lực, loại áp lực này đến từ chính học bá bên cạnh.
Lục Hòa Ngọc cũng có chút buồn ngủ mà híp mắt, định ngủ một lát cũng đi dậy theo, kết quả vẫn là thời điểm Lý Dục Nhàn chuẩn bị đi ra ngoài đi học nhìn thấy cô còn đang ngủ, đánh thức cô, cũng là sợ cô đợi lát nữa ngủ quên.
"Mau rời giường đi, Vi Vi cùng Thi Ý đều đi học, tớ hiện tại cũng phải đi, cậu một người đừng ngủ quên a.
" Lý Dục Nhàn vừa đi vừa nói.
"Cảm ơn nha, cậu mau đi học đi.
" Lục Hòa Ngọc thanh âm còn mang theo một chút nồng đậm buồn ngủ.
Lý Dục Nhàn gật gật đầu mở cửa chuẩn bị đi, kết quả trùng hợp gặp được nữ sinh phòng bên cạnh cũng ra cửa, khi nhìn đến Lý Dục Nhàn, ồm ồm mà nói "Hiện tại đúng là người nào đều có thể tới nơi này ở.
"
"Còn không phải sao, trong trường học hiện tại ngư long hỗn tạp.
" Lý Dục Nhàn cười nhạo, trong ký túc xá yên bình nhưng thật ra làm cô quên mất, có vài người học tập tốt nhưng chưa chắc tu dưỡng đạo đức cũng tốt.
"Chờ đó, tôi muốn khiếu nại ký túc xá các cô.
" Nữ sinh lại nhìn đến trong ký túc xá của cô lại có một người đi ra, tức khắc có chút chột dạ.
Dậm chân một cái, dẫm lên giày siêu cao gót oán hận mà cất bước muốn chạy khỏi, không ngờ gót giày quá cao, cô ta cất bước quá nhanh, gót giày gãy, người cũng đi theo té