Chờ sau khi thi cuối kỳ xong, Lục Hòa Ngọc lại bận rộn vùi đầu vào vào trong công việc, không chỉ là giúp công ty W bên kia chuẩn bị đưa sản phẩm mới ra thị trường mà còn cần làm nghiên cứu thống kê thị trường, từ từ mở rộng.
Mỗi ngày đi sớm về trễ, thời gian cô cùng Chung Cảnh Tri ở chung ngược lại càng ít, không nói cô bận rộn, chính là Chung Cảnh Tri cũng đều rất bận, trước kia có thể mỗi ngày đều cùng nhau ăn bữa cơm.
Hiện giờ hai người trừ bỏ chủ nhật có thể chạm mặt ăn một bữa cơm ở ngoài, thật đúng là rất khó nhìn thấy mặt, thỉnh thoảng buổi tối cô trở về sớm chờ anh thì thời điểm Chung Cảnh Tri trở về cô đã sớm ngủ rồi.
Mãi cho đến thời điểm cuối tháng 7 gần tám tháng, Lục Hòa Ngọc rốt cuộc mới hoãn lại, cô mới phát hiện nguyên lai mình lúc trước làm phó giàm đốc vẫn là nhẹ nhàng, thời điểm chân chính tự mình gây dựng sự nghiệp mới phát hiện muốn làm một ông chủ nhàn nhã thật không phải dễ dàng như vậy.
Nói cái gì mà phủi tay lão bản*, đều là giả, trừ phi cấp dưới của ngươi là một người siêu cấp lợi hại, nếu không hết thảy đều là nói suông.
*phủi tay lão bản: Thoải mái làm việc mình thích, tất cả mọi công việc giao cho cấp dưới
Khó có được chủ nhật cô không đi làm, nhưng Chung Cảnh Tri phải tăng ca, Lục Hòa Ngọc lười nhác nằm ở trên sô pha lướt phim, lại đột nhiên nhận được Cao Ninh điện thoại, nói cô ấy cùng Diệp Hàm đã đến thủ đô, lập tức liền đến nhà cô.
Lục Hòa Ngọc nhất thời thiếu chút nữa đem điện thoại quăng ném ra ngoài, cô đây là cuộc sống trải qua đến quá thoải mái quên nói cho Cao Ninh chuyện cô cùng Chung Cảnh Tri.
Mà Cao Ninh người này tính tình chính là hấp tấp, ngắt điện thoại không đến hai mươi phút, cô còn không có nghĩ tốt đối sách đâu, liền nghe được chuông cửa vang lên.
"Hòa Ngọc, tớ rất nhớ cậu a.
" Cửa vừa mở ra, Cao Ninh tức khắc cả người ôm chặt lấy cánh tay Lục Hòa Ngọc.
"Khụ, vào nhà đi, các cậu khi nào đến thủ đô? Như thế nào lúc trước không tiết lộ một chút?" Lục Hòa Ngọc thiếu chút nữa bị ngạt thở, hình như là Cao Ninh lại cao hơn.
"Đây không phải là cho cậu một kinh hỉ sao, cảm thấy bất ngờ không? Bất ngờ không?" Cao Ninh cười hắc hắc hỏi.
"Bất ngờ, cũng thực ngoài ý muốn, Diệp Hàm đã lâu không thấy.
" Lục Hòa Ngọc nhịn không được bật cười theo, cũng duỗi tay ôm Diệp Hàm một chút.
"Còn không phải sao, đều đã hơn một năm, cậu cũng chưa từng về thành phố A.
" Diệp Hàm ngoài miệng nói như vậy, trong mắt lại tràn đầy vui vẻ.
"Đậy không phải vì bận rộn quá sao, các cậu đến đây còn không có tìm được chỗ ở đi? Ở lại đây thì sao? Bao ăn, bao ở, bao quân vừa lòng.
" Lục Hòa Ngọc vội nói sang chuyện khác, cô thật không dám nói mình cũng không thích thành phố A bên kia.
"Tớ vừa lúc cũng nghĩ như vậy, nếu các cậu không mang theo tớ đi ra ngoài, tớ cũng không dám chạy khắp nơi.
" Diệp Hàm gật đầu mạnh mẽ, cô chính là cầu xin người nhà lâu lắm bọn họ mới nguyện ý cho mình cùng Cao Ninh cùng nhau tới thủ đô.
"Yên tâm, nhất định sẽ đem cậu hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa về nhà ở thành phố A.
" Lục Hòa Ngọc mỉm cười, biết Diệp Hàm là cái người mù đường, loại người này có cảm giác đối với phương hướng rất kém, thật đúng là không dám để cô ấy một người ra cửa.
"Tớ thì sao?" Cao Ninh không thuận theo mà thò qua tới.
"Cậu không phải đảm đương hộ hoa sứ giả sao?" Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái.
"Nói cũng đúng.
" Cao Ninh tưởng tượng cũng đúng, cô mang Diệp Hàm lại đây, chính là chăm sóc cho cô ấy đừng đi lạc.
Diệp Hàm đỡ trán, Cao Ninh mới chỉ một giây thôi mà đã bị thao túng rồi.
"Haizz, cậu cũng đang xem bộ phim truyền hình này sao, thầy giáo Thẩm có phải hay không siêu siêu siêu siêu soái!" Cao Ninh hai tay ôm mặt vẻ mặt mê luyến vừa nhìn vừa nói.
"Xác thật rất tuấn tú, thuộc loại nam thần chữa lành.
" Lục Hòa Ngọc nhìn một cái trên màn hình máy tính vừa vặn thầy giáo Thẩm đang cười cười, liền gật gật đầu nói.
Kỳ thật cô không thần tượng ai a, bất quá diễn viên là thật sự rất tuấn tú, nếu là hỏi cô diễn viên trong phim tên gọi là gì, cô cũng gọi không ra, chỉ sẽ giống như Cao Ninh kêu ra tên nhân vật ở trong phim.
"Cậu xem cậu ấy đều điên cuồng, gần đây xem đến không thể tự kềm chế.
" Diệp Hàm lắc đầu thở dài nói.
"Cậu ấy phỏng chừng đã mê luyến một đoạn thời gian, còn cậu có mệt hay không? Các cậu muốn uống nước vẫn là uống trà?" Lục Hòa Ngọc nhìn Cao Ninh đã say mê ngồi ghé vào trước máy tính Cao Ninh chỉ biết thở dài.
"Nước khoáng là được rồi, tớ không thích uống trà.
" Diệp Hàm đem đồ vật đặt xuống vẫy vẫy tay nói.
"Được, đồ vật trước cứ để đây đi, cậu ngồi nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa tớ sẽ sắp xếp lại cho các cậu.
" Lục Hòa Ngọc nói.
"Vậy cảm ơn nha.
" Diệp Hàm ngoài miệng nói như vậy, lại đi theo Lục Hòa Ngọc tiến vào phòng bếp.
"Ba mẹ cậu như thế nào sẽ cho cậu đi đến đây?" Lục Hòa Ngọc tò mò hỏi.
"Haizz! Nếu cậu nguyện ý ở trên người mang theo một cái thiết bị định vị, tùy thời tùy chỗ cũng phải báo bình an cho họ, còn có thể không đáp ứng sao?" Diệp Hàm bất đắc dĩ mà nói, đây cũng là do cô đã xin lâu lắm, người nhà mới đáp ứng.
Lục Hòa Ngọc thiếu chút nữa bị nước miếng sặc tới rồi, may mắn cô không uống nước, bất quá cũng có thể tưởng tượng được đến người nhà Diệp gia đối với Diệp Hàm là có bao nhiêu yêu thương.
"Không có việc gì, ba mẹ cậu đây là vì tốt cho cậu, rốt cuộc nếu cậu đi lạc, liền tính mười người Lục Hòa Ngọc tớ cũng không đủ đền bù.
"
"Mọi người đều nói như vậy.
" Diệp Hàm nhịn không được cười lớn nói.
Lục Hòa Ngọc đưa cho cô một chai nước, lại lấy một chai đưa cho Cao Ninh, lại hỏi "Cậu có đói bụng không? Nếu không tớ mang các cậu đi ra ngoài ăn cơm? Trong nhà cũng có đồ ăn, bất quá làm không được tốt như đầu bếp nấu.
"
Từ sau khi Chung Cảnh Tri nấu cơm, tủ lạnh nhà Lục Hòa Ngọc tuy rằng cũng chứa đầy đồ ăn nhưng phần lớn thời điểm đều là dự phòng, thỉnh thoảng sẽ cầm đi cho anh nấu, cô đều đã thật lâu không xuống bếp.
"Không cần, chúng tớ đã ăn ở trên máy bay rồi, hôm nay cơm ở đó đặc biệt ăn ngon, chúng tớ còn ăn không ít điểm tâm đâu, cơm chiều thì thôi đi.
" Diệp Hàm ngượng ngùng mà nói, cô lần đầu tiên ở trên máy bay ăn nhiều thứ như vậy.
"Vậy chờ đói bụng lại ăn cũng không muộn.
" Lục Hòa Ngọc cười nói, cô cũng đã từng trải qua chuyện này, cũng không có gì ngượng ngùng.
"Xem cậu như vậy, cũng an tâm rồi, không nghĩ tới Lục Như Y người này bệnh tâm thần như vậy.
" Diệp Hàm cùng Lục Hòa Ngọc ngồi ở sô pha bên kia, lắc đầu mà nói.
"Đại khái chỉ nghĩ đến chính mình xong hết mọi chuyện, chưa từng nghĩ đến hậu quả như thế nào đi, hơn nữa cô ta phỏng chừng chỉ có dũng khí để tự sát như vậy.
" Lục Hòa Ngọc cười nhạo, đối với Lục Như Y thật sự không có kỳ vọng quá cao, bởi vì cô ta căn bản chính là cái đồ ngu ngốc.
"Cũng đúng.
" Diệp Hàm tán đồng gật gật đầu, bỗng nhiên lại thần bí hề hề mà tiến đến trước mặt Lục Hòa Ngọc nói "Nói cho cậu, Cao Ninh yêu đương.
"
"Hả? Chuyện khi nào?" Lục Hòa Ngọc nhưng thật ra có chút kinh