Chung Cảnh Tri có đôi khi ngẫm lại thật sự hy vọng cô không cần tự lập như vậy, khi xảy ra chuyện trước tiên cần phải báo cho mình biết, mà không phải là anh từ trong miệng người khác biết được tin cô xảy ra chuyện.
Nghĩ đến buổi chiều khi biết được chuyện, anh thiếu chút nữa đem điện thoại bóp nát, cuối cùng lại chỉ có Cao Ninh gửi báo tin cho anh, còn Lục Hòa Ngọc thì lại không có bất cứ cái tin nhắn nào gửi lại đây.
Anh lúc ấy còn lo lắng, cô có phải hay không rất sợ hãi, có phải hay không bị người kia đánh đau, liền sợ cô có bất cứ chuyện gì đều tự mình chịu trách nhiệm cũng không hướng mình tố khổ một câu.
Chung Cảnh Tri nhắm mắt, chậm rãi buông ra Lục Hòa Ngọc, nhìn đôi mắt của cô, thanh âm có chút trầm thấp.
"Lục Hòa Ngọc, em có thể nói cho anh, rốt cuộc em nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta là gì không?"
Lục Hòa Ngọc cũng không có lập tức trả lời anh, cô biết hành vi của mình luôn làm Chung Cảnh Tri cảm thấy mình không để ý đến anh, cô cũng biết mình vẫn luôn hành xử độc lập, cô vẫn chưa quen đến việc vẫn luôn ỷ lại người khác.
Kỳ thật cô cũng cảm giác được mình trong khoảng thời gian này đã dần dần quen việc Chung Cảnh Tri tồn tại, cũng quen mỗi ngày cùng anh cùng nhau ăn cơm, sẽ vì một chút việc nhỏ cùng anh tranh chấp, cô cũng đã làm những hành động như làm nũng mà cô chưa từng làm với cha mẹ bao giờ, chỉ là những hành động này còn không đủ để cô hoàn toàn ỷ lại vào anh.
Hiển nhiên những điều này cũng cho Chung Cảnh Tri một tín hiệu, khiến anh cảm thấy vẫn luôn là anh đang chủ động, còn cô chỉ bị động tiếp thu hết thảy, lại chưa chắc thích anh.
Chỉ có cô chính mình biết, kỳ thật cô đã thay đổi một cách vô tri vô giác mà sa vài giữa tình yêu với Chung Cảnh Tri, nhưng Chung Cảnh Tri lại giống đi vào ngõ cụt, cô không nói, anh cũng không phát hiện.
Nhìn Lục Hòa Ngọc không hé răng, tim của anh như rơi xuống đáy cốc, Chung Cảnh Tri cảm thấy sợ hãi, anh tình nguyện cô lập tức cự tuyệt mình chứ không phải vẫn luôn trầm mặc không nói.
"A Hòa.
" Chung Cảnh Tri ánh mắt ảm trầm xuống dưới, trong lòng có chút hối hận mình hỏi ra vấn đề như vậy, nếu không hỏi, có lẽ anh có thể vẫn luôn làm bộ cô thích chính mình.
Lục Hòa Ngọc nhìn Chung Cảnh Tri tâm trạng giảm sút dần, trong lòng có chút vừa buồn cười vừa tức giận, rõ ràng không phải là người như vậy, cố tình lại ở trước mặt cô liền.
.
Duỗi tay kéo tay anh qua 10 ngón tay đan xen nắm chặt, khi Chung Cảnh Tri còn không kịp phản ứng lại, chậm rãi mở miệng "Chung Cảnh Tri, em nhớ rõ đã từng nói qua, em nếu không thích anh liền sẽ không tiếp thu anh tồn tại, anh chừng nào thì trở nên không tự tin như vậy? Khí thế bá đạo của anh trước kia đều đi đâu rồi?"
"Lời này em nói lại lần nữa, anh phải nghe cho rõ, ghi tạc trong lòng, nếu lần sau còn nghi ngờ em như vậy, vậy anh thật sự không còn cơ hội đâu.
"
"Được, em nói đi, anh nghe.
" Chung Cảnh Tri đôi mắt tức khắc sáng hẳn lên, bàn tay nắm tay cô càng chặt thêm chút.
"Chung Cảnh Tri, Lục Hòa Ngọc em yêu anh, anh nếu không rời, em liền không bỏ.
" Lục Hòa Ngọc nâng lên bàn tay đang nắm lấy anh, nhẹ nhàng nói.
Chung Cảnh Tri vuốt ve tay cô, trong lòng khắc ghi lời nói mà Hòa Ngọc nói qua, ánh mắt sáng lên, duỗi tay đem cô ôm chặt, hơi cúi người hôn sâu một cái, vừa lòng thở dài.
Lục Hòa Ngọc cũng không né tránh mà thừa nhận anh hôn.
Sau một lúc lâu, anh ở môi cô lại nhẹ mổ vài cái, mỉm cười mà nói "A Hòa, anh thật sự rất vui vẻ, em đã thừa nhận anh, anh cũng yêu em.
"
"Chẳng lẽ hành động lúc trước của em còn không đủ để bày tỏ tâm ý của em?" Lục Hòa Ngọc nhướn mày cảm thấy có chút buồn cười, Chung Cảnh Tri thấy thế nào cũng không giống là người đàn ông không tự tin như vậy.
"Đủ rồi, là anh quá lòng tham, em còn nhỏ, trong trường học có lẽ em còn có thể gặp được một người càng ưu tú hơn anh, anh sợ sẽ có người càng có thể hấp dẫn ánh mắt của em.
" Chung Cảnh Tri cũng không khỏi cười khổ, tuy rằng anh có thể ỷ vào mình có quyền thế đi điều tra hết thảy, giúp cô làm hết thảy mọi chuyện, chính là không thể không thừa nhận mình so với cô lớn hơn nhiều như vậy.
Không phải sợ cô chịu không nổi dụ hoặc, mà là anh sợ mình đối xử với cô còn chưa đủ tốt.
"Muốn đối xử với em càng tốt một chút, như vậy em liền nhìn không tới những người khác tốt như thế nào, anh muốn từ trong mắt em chỉ nhìn đến bóng dáng của anh.
"
"Xác hệ thực rất tham lam, bất quá em thích.
" Lục Hòa Ngọc nhón chân ở trên môi anh khẽ chạm một chút, mỉm cười nói.
Chung Cảnh Tri thỏa mãn ôm cô cọ cọ, phảng phất mới nhớ tới hôm nay đi ra ngoài không chỉ có cô, liền hỏi "Diệp Hàm em ấy cũng không có việc gì đi?"
"Không có việc gì, chỉ là bị dọa tới rồi, có chút mệt, em bảo cậu ấy đi nghỉ ngơi trước, trễ chút nữa lại gọi cậu ấy lên ăn cơm.
" Lục Hòa Ngọc thở dài nói.
"Vậy chúng ta đi nấu cơm, đợi lát nữa mang lại đây để bọn em cùng nhau ăn cơm, được không?" Chung Cảnh Tri không muốn những người khác vào nhà mình, cũng không tốt khi ở Lục Hòa Ngọc nơi này nấu cơm, để tránh đem người ta đánh thức, liền hỏi nói.
"Anh đều nói như vậy, em còn có thể cự tuyệt sao?" Lục Hòa Ngọc chậc một chút, đối với tiểu tâm tư của anh, trong lòng cô biết rõ ràng, chẳng qua cũng không có gì không tốt, liền làm bộ cô không biết là được.
Bất quá cô bảo Chung Cảnh Tri đi về trước, cô đi vào trong phòng nhìn Diệp Hàm một chút, thấy cô ngủ đến say nồng, cũng không phát sốt gì đó, đắp chăn đàng hoàng cho cô, điều chỉnh tốt độ ấm điều hòa sau đó mới tay chân nhẹ nhàng mà ra khỏi phòng.
Cơm chiều làm xong, Lục Hòa Ngọc chỉ bồi Chung Cảnh Tri uống lên một chén canh, không ăn cơm, rốt cuộc cô còn muốn cùng Diệp Hàm ăn cơm cùng nhau.
Chờ Chung Cảnh Tri chậm chạp mà ăn cơm xong, lại thay cô đem đồ ăn bỏ vào hộp mang về, có chút tiếc nuối khi không thể ở bên cạnh cô.
"Thật muốn vẫn luôn đem em mang theo trên người.
" Chung Cảnh Tri cúi đầu ở trên môi cô hôn hôn, không hài lòng mà nói.
"Anh đủ rồi nga, còn như vậy nữa em sẽ tức giận.
" Lục Hòa Ngọc vừa buồn cười vừa tức giận, sau khi thổ lộ tiếng lòng của mình, anh thật giống như mắc chứng da thịt cơ khát, luôn thích ôm ấp, hôn hít, chiếm tiện nghi.
Chung Cảnh Tri chỉ đành phải lưu luyến mà buông tay, trong lòng tức khắc có chút ghen ghét Diệp Hàm, rõ ràng đây là quyền lợi thuộc về anh, Lục Hòa Ngọc lại vì cô ta, không bồi mình ăn cơm.
Lục Hòa Ngọc nhìn anh vô ngữ, nhưng vẫn đem cửa đóng lại, ngăn cách ánh mắt của anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mà vào phòng đi kêu Diệp Hàm lên ăn cơm chiều.
"Mấy giờ rồi?" Diệp Hàm có chút mơ hồ mở to mắt hỏi.
"Gần 6 giờ rưỡi rưỡi, dậy ăn cơm đi, đã nấu xong hết rồi đó.
" Lục Hòa Ngọc khi nói đến câu sau lại có chút chột dạ, đồ ăn này cũng không phải là cô làm.
"Cao Ninh đã trở lại?" Diệp Hàm một bên bò dậy một bên hỏi.
"Không đâu, cậu ấy phỏng chừng phải ở lại đó một đêm mới lại đây.
" Lục Hòa Ngọc nói.
"Cũng đúng, nếu quay lại đây cũng rất mệt, bà ngoại của cậu ấy khẳng định sẽ