Lục Hòa Ngọc tỉnh lại do bị đói tỉnh, hôm nay cô cũng chỉ là ăn qua chút bữa sáng, ở trên máy bay cũng không ăn cơm trưa, trở về liền ngủ một giấc đến hết ngày nên bây giờ bụng cũng bị đói đến tàn nhẫn.
Bất quá đồ trong tủ lạnh ở trước lúc cô đi thủ đô cũng đã dọn sạch sẽ, nhìn thời gian cũng vừa vặn đến thời gian cơm chiều, liền đơn giản đi ra ngoài ăn cơm thuận tiện đi siêu thị một chuyến mua chút đồ ăn, rốt cuộc sắp đến khai giảng, lại là cao tam, cô cảm thấy một học kỳ cuối cùng lão sư khẳng định sẽ lấy rất nhiều thời gian
Làm không được bài thi cô đều không muốn nấu cơm, nhớ tới cái học kỳ cuối cùng ở cao tam kiếp trước, cô viết bài thi cũng không biết viết được bao nhiêu, huống chi hiện tại cô lại học văn, vì vậy học thuộc gì đó không cần học quá nhiều.
Ăn cơm xong, lại đi siêu thị mua đồ ăn trở về, đều đã 10 giờ tối, bởi vì đã nghỉ ngơi lúc buổi chiều, Lục Hòa Ngọc cũng tạm thời không buồn ngủ nên bắt đầu sửa soạn lại quần áo cùng đồ đạc từ thủ đô, còn đem đồ ăn mua về để ngăn nắp vào tủ lạnh.
Đồng hồ sinh học của Lục Hòa Ngọc đúng giờ tỉnh lại, cảm giác được thời tiết tựa hồ so với ngày hôm qua hơi lạnh một chút, dứt khoát cũng không nấu bữa sáng mà đi ăn ở bên ngoài, lại cầm lấy quà lưu niệm đi đến thư viện đưa cho Cao Ninh cùng Diệp Hàm.
Cô cho rằng chính mình tới rất sớm, không nghĩ tới hai người Diệp Hàm cùng Cao Ninh đã sớm tới rồi, đại khái do nghỉ đông nên người đến thư viện cũng không nhiều, mấy nhóm cũng chỉ có mấy người.
"Các cậu tới sớm vậy, đang đọc sách gì?" Lục Hòa Ngọc dựa lại gần chỗ hai cô ngồi xuống, hỏi.
Cao Ninh đem sách lật qua tới cho cô nhìn, là 《 chuyên đề học tập bản đặc biệt 》, nói, "Anh trai của tớ mua cho tớ.
"
"Tớ cũng có một quyển, bất quá quyển của tớ chính là 《 nghiên cứu đề thi 》, mẹ tớ mua cho tớ.
" Diệp Hàm cũng lật sách cho cô xem.
Lục Hòa Ngọc: "! "
Các bạn nhỏ vừa qua năm mới liền khẩn trương ôn tập, cô lại đi chơi khắp nơi.
"Tớ cũng mang cho hai cậu một quyển.
" Cao Ninh cười hì hì từ trong ba lô móc ra hai quyển chuyên đề học tập.
"Tớ cũng mang theo.
" Diệp Hàm cũng từ ba lô chậm rì rì lấy ra hai quyển nghiên cứu đề thi.
"Tớ có thể không lấy được không?" Lục Hòa Ngọc nhìn thấy độ dày của hai quyển đề thi, cô cảm thấy cứ như vậy học đi xuống, nhất định sẽ bị cận thị.
"Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có đề cùng làm a.
" Cao Ninh cùng Diệp Hàm liếc nhau cười, trăm miệng một lời mà nói.
"Giống như hai người các cậu kết phường bắt nạt tớ đâu.
" Lục Hòa Ngọc lời nói là nói như vậy nhưng khóe miệng lại không khống chế được mà cao cao giơ lên, từ trong ba lô lấy ra quà đã chuẩn bị đưa cho các cô.
Cô cũng không mua cái đồ vật quý báu gì, chỉ là đưa cho mỗi người một cái khăn tay thêu thùa, còn có một cái vòng bạc Cảnh Thái Lam, đây là những đồ mà con gái tương đối thích, đừng nói những đứa con gái khác, chính Lục Hòa Ngọc cô cũng rất thích đâu.
"Oa, đóng gói đến đẹp như vậy, tớ đều luyến tiếc mở ra.
" Cao Ninh rất là kinh hỉ, vẻ mặt không tha mà lật qua lật lại xem, chính là không bỏ được mở ra.
"Mở ra có bất ngờ nga.
" Lục Hòa Ngọc cười tủm tỉm mà nói.
Diệp Hàm vừa nghe có bất ngờ, liền cẩn thận mở ra, vừa thấy đồ vật ở bên trong, tức khắc kinh hô lên.
"Trời ạ, thế nhưng là khăn tay thêu cùng với vòng tay Cảnh Thái Lam!"
Cao Ninh vẫn là luyến tiếc tháo ra, khi nhìn thấy đồ vật mà Diệp Hàm mở ra thiếu chút nữa liền sợ hãi kêu ra tiếng, bất quá bị Lục Hòa Ngọc kịp thời che lại miệng.
"Yên lặng nào, các cậu an tĩnh một chút, đợi lát nữa phải bị đuổi đi ra liền khó coi.
"
"Lễ vật này của cậu đưa đến thật là quá tri kỷ.
" Diệp Hàm cùng Cao Ninh đều khó nén vui sướng, khăn tay thêu cùng Cảnh Thái Lam các cô không phải là mua không được, nhưng Lục Hòa Ngọc đưa cái vòng tay Cảnh Thái Lam này là đồ đồng tráng men thuần men trắng, vẫn là cái loại đồ thủ công nhỏ tinh xảo rất đẹp.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm lập tức liền đem vòng tay đeo lên, thích đến không nỡ buông tay, liền sách đều không đọc, chỉ nhìn chằm chằm vòng tay này.
"Lễ vật các cậu đưa cũng thực tri kỷ, tớ cũng chưa có mua quyển chuyên đề nghiên cứu này đó đâu.
" Lục Hòa Ngọc quơ quơ hai quyển sách trong tay, đùa giỡn mà nói "Chờ tớ đem những cái quyển sách này học thuộc, thi được thủ khoa trở về cảm tạ các cậu.
"
Cao Ninh cùng Diệp Hàm còn không kịp đáp lời, bên cạnh có hai nữ sinh ngồi cách đó không xa, trong đó một nữ sinh mặc áo khoác màu trắng nhịn không được cười nhạo nói, "Hiện tại có người nói cũng không sợ lẹo đầu lưỡi.
"
Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn các cô một cái, có chút quen mặt, hình như trước đây Trì Tiểu Vãn đã gặp qua, nhàn nhạt mà cười nói, "Cậu làm không được lại không có nghĩa là tôi không thể.
"
"Thật là dõng dạc, thi đại học thủ khoa năm nào chẳng ở D thị còn cái thành phố A nhỏ bé này, ha hả.
" Nữ sinh mặc áo khoác trắng bị thái độ Lục Hòa Ngọc chọc giận, bỗng nhiên phát hiện cô thế nhưng là Trì Tiểu Vãn, không cấm khinh thường mà nhìn cô nói "Ai nói thi được thủ khoa tôi còn tin tưởng, thế nhưng là Trì Tiểu Vãn cậu, lấy những cái thành tích đó của cậu, phỏng chừng cũng liền miễn cưỡng có thể thi đậu được cái trường học hạng ba đi.
"
"Hoàng Hà cậu nói sai rồi, cô ta không phải em gái ruột của Trì Ngạn ca, mà là con gái của một gia đình thương gia họ Lục, còn bị cha mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, thật đáng thương, cư nhiên lưu lạc đến tình trạng này.
" Một nữ sinh khác mặc một chiếc áo khoác màu cam bổ sung nói.
"Cũng khó trách cậu nhận không ra, cô ta mặc thành như vậy, chính tớ cũng không nhận ra được.
"
"Các cậu.
.
" lúc Cao Ninh cùng Diệp Hàm nhịn không được đứng lên muốn mở miệng, Lục Hòa Ngọc đè lại các cô, nghe được nữ sinh này gọi người còn lại là Hoàng Hà, Lục Hòa Ngọc cũng từ trong trí nhớ biết được hai nữ sinh này là ai, các cô còn không phải là Hoàng Hà cùng Giang Tiểu Tiểu tùy tùng của Trì Lam sau này sao, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Yenta.
*" Lục Hòa Ngọc nhàn nhạt ngó các cô liếc mắt một cái, chầm chậm mà phun ra một từ, ra hiệu Cao Ninh cùng Diệp Hàm đi ra bên ngoài.
*yenta: Người phụ nữ hay nhiều chuyện, lắm điều
Cao Ninh cùng Diệp Hàm nghe được Lục Hòa Ngọc nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn là hung hăng trừng liếc mắt hai người kia một cái, mới thu thập đồ vật đi theo Lục Hòa Ngọc cùng nhau ra khỏi thư viện.
Mà Hoàng Hà cùng Giang Tiểu Tiểu do trình độ tiếng Anh quá kém, hoàn toàn không biết cô nói cái gì, đều cho rằng cô là bị mình nói đến mức xấu hổ mà chạy, còn vui tươi hớn hở mà tự cho rằng mình nói được có bao nhiêu đúng.
Nam sinh ngồi cách các cô không xa nghe các cô ở lớn tiếng bàn luận, nhịn không được dùng sức đem sách ném đến trên mặt bàn, lạnh lùng nói, "Nơi này không phải chợ bán thức ăn, ngu xuẩn.
"
Thế còn không phải là ngu xuẩn sao, bị người ta mắng là bà cô lắm điều, còn tưởng rằng người khác là sợ các