Tô Thanh Thanh đã tỉnh lại ở trong thân thể cô gái này được ba ngày rồi. Giờ này cô đang nằm trêи giường, màn được vén ra, một người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn đặt sát tường đối diện, đang nhìn cô chằm chằm.
Cô không biết phải phản ứng như thế nào, lẳng lặng kéo chăn lên che kín hết nửa gương mặt, giả vờ ngủ, âm thầm đánh giá người phụ nữ kia qua khe mắt khép hờ.
Người phụ nữ này tầm bốn mươi, tóc được búi cao, đoan trang nghiêm túc, tóc mái cũng được chải dầu bóng đến mượt mà, rất gọn gàng. Bà mặc chiếc áo vạt dài lụa trơn nền màu xanh lá cây, phần thân dưới là chiếc quần màu cà tím có hoa văn chìm liên châu cuốn cỏ, quần xuôi theo vạt áo, lộ ra đôi chân chưa từng bị bó buộc, đi đôi giày nhung thêu màu đen. Lối ăn mặc tuy già dặn, nhưng bởi mái tóc dày đen, làn da trắng mịn, dung mạo trông vẫn rất trẻ trung. Gương mặt trứng ngỗng, trán tròn trịa đầy đặn, lông mày tinh tế, mắt phượng nghiêng sắc, khóe mắt như bay vào tóc mai.
Mặt mày như này khi còn trẻ chắc hẳn là vô cùng xinh đẹp quyến rũ, nhưng hiện tại, trải qua sự mài giũa của năm tháng, ánh mắt của bà chỉ còn lại sự khôn khéo và nghiêm khắc.
Một chút ít ký ức của nguyên thân còn lưu lại trong đầu Tô Thanh Thanh nói cho cô biết, người phụ nữ trung niên này chính là người mẹ hiện tại của mình, tên Diệp Vân Cẩm, là bà chủ cửa hàng dược liệu Thiên Đức của nhà họ Tô.
Diệp Vân Cẩm nhìn chằm chằm con gái vẫn rúc trong ổ chăn, đôi mày tinh tế dần dần hơi chau lại.
28 năm trước, năm mười sáu tuổi bà được gả vào nhà họ Tô, đến năm thứ mười cuối cùng mới có thai, mấy tháng sau, chồng mất, bà suy nghĩ chu toàn, lo lắng sợ sinh ra con gái sẽ bị người ta coi là tuyệt hậu mà giành hết gia sản, cho nên trước khi sinh đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Quả nhiên đến khi sinh đúng là con gái, bèn công bố ra bên ngoài là sinh con trai, đặt tên là Tuyết Chí.
Chuyện thiếu gia nhà họ Tô là con gái, trong nhà họ Tô ngoài Hồng Liên cùng với vợ chồng quản sự già Tô Trung thím Ngô rất trung thành với Diệp Vân Cẩm ra thì không một ai biết cả.
Vào khi ấy, vấn đề được giải quyết, nhưng cũng chôn xuống tai họa ngầm.
Con gái lớn lên đi tỉnh học hành, vừa hay thời cuộc điên đảo, kiến thức nhiều, được tư tưởng mới hun đúc, dần dà bắt đầu bất mãn với việc bị mẹ kiểm soát cuộc sống của mình. Bà mẹ cũng không biết con gái thầm thích một nam sinh viên mặt trắng từng đi du học, thiếu nữ mới yêu lần đầu, ba ngày trước trường học cho nghỉ đã xin về nhà nói thẳng với mẹ, muốn khôi phục lại thân phận con gái.
Diệp Vân Cẩm không hề được chuẩn bị tư tưởng dĩ nhiên không đồng ý, hai mẹ con xung đột rất gay gắt. Tô Tuyết Chí nhỡ mồm thốt ra vài câu mạo phạm, Diệp Vân Cẩm giận giữ đã cho con gái một bạt tai, con gái cảm xúc mất khống chế đã lao ra khỏi nhà, nhảy xuống sông ngay trước nhà.
Mấy ngày hôm trước trời mưa tầm tã suốt, nước sông dâng khá cao, Tô Tuyết Chí khi được người nhà cứu lên thì đã hôn mê, nằm một đêm mới tỉnh.
Con gái không sao, Diệp Vân Cẩm nghĩ mà thấy may mắn, trong lòng bớt lo, nhưng rồi càng nghĩ càng bực, hơn nữa bận nhiều việc, bảo Hồng Liên chăm sóc và giám thị con gái, không được rời nửa bước, tránh lại để xảy ra chuyện đáng tiếc, đồng thời trong ba ngày này cũng không tới thăm con gái. Bà muốn phớt lờ không lo, nhưng Hồng Liên nói mấy ngày vừa qua con gái không khóc lóc không kêu gào, chỉ nằm và ăn, rồi uống thuốc, làm cho Diệp Vân Cẩm cảm thấy rất khác thường.
Đây không phải là phản ứng mà con gái nên có, bà sợ con gái lại âm thầm có tính toán khác, lòng không yên tâm, thế nên hôm nay sau giờ ngọ bỏ hết mọi việc tới xem con gái. Vào phòng, thấy con gái vẫn không để ý tới mình, rõ ràng là giả vờ ngủ, nhẫn nhịn chốc lát, lửa giận trong lòng lại bùng lên, giơ tay lên vỗ mạnh xuống bàn.
– Ngồi dậy cho mẹ!
“Rầm” một tiếng, Tô Thanh Thanh đang quan sát Diệp Vân Cẩm giật nảy mình. Cô vội mở mắt ra, trong lòng hơi chột dạ, sợ mình sẽ bị người phụ nữ khôn khéo này phát hiện ra sự khác thường của mình, không dám nhìn vào mắt bà, vì thế chầm chậm ngồi dậy, đầu gục xuống, trong lòng nghĩ nên ứng phó thế nào, may mà Hồng Liên đã chủ động giải vây cho cô.
Hồng Liên nhanh nhẹn xoay đôi chân nhỏ chỉ hai tấc đinh tới trước giường, đỡ cô để cô ngồi dựa vào đầu giường, vừa nhét gối vào lưng cô, vừa nháy mắt, ý bảo cô đừng có cãi lại gì cả, tiếp đó xoay người lại khuyên Diệp Vân Cẩm:
– Phu nhân đừng giận nữa, có gì từ từ nói, con bé nhát gan, coi chừng lại bị hoảng bây giờ. Chị xem con bé kìa, mấy hôm nay đã biết điều hơn rồi…
– Nó nhát gan? Biết điều? – Bà mẹ lạnh nhạt hừ một tiếng, cắt ngang lời Hồng Liên, – Nó nhát gan mà làm ra chuyện thế à? Người biết điều có làm tôi khó xử như vậy không? Thế mà vẫn dám hắt nước vào tôi đấy. Nó rõ ràng muốn ép tôi vào đường cùng chứ còn gì nữa? Không chịu hiểu cho tôi thì thôi, nếu có chút lương tâm thì nó đã không đối xử với tôi như vậy rồi…
Hồng Liên rót nước trà cho bà, khuyên bà nguôi giận.
Hồng Liên là người hầu hồi môn đi theo Diệp Vân Cẩm.
Nhà họ Diệp khi xưa là gia đình trung lưu kinh doanh dược liệu, con gái sợ đau, sống chết cũng không chịu bó chân, bà Diệp cũng đành phải từ bỏ. Con gái lớn lên, gả vào nhà họ Tô cũng được coi như gả lên cao, lại sợ con rể không ưa chân to nên đã mua một cô con gái của nhà nghèo bó chân và nuôi lớn, cùng gả đi. Mấy chục năm qua, bà chủ và người thϊế͙p͙ vô cùng thân thiết khăng khít, mỗi khi Diệp Vân Cẩm tức giận, toàn bộ nhà họ Tô đều run sợ như cầy sấy, cũng chỉ có Hồng Liên là dám đứng ra nói đôi câu mà thôi.
Diệp Vân Cẩm lúc này thật sự buồn bực, đứng phắt lên, hất chung trà đi, “choang” một tiếng, nước trà bắn ra ngoài, trôi theo mặt bàn nhỏ xuống dưới.
Bà chỉ tay vào con gái đang gục đầu xuống tiếp tục mắng to, làm Hồng Liên sợ hết hồn dịch đôi chân nhỏ xíu tới sau cánh cửa, lẳng lặng nhìn ra ngoài, lại vội vàng nhón nhén trở lại, nhỏ nhẹ khuyên:
– Phu nhân, phu nhân, nói bé thôi kẻo người hầu nghe được…
– Nghe được thì nghe đi. Nó dám làm như thế, tôi còn trông mong gì vào nó nữa? Không cần nó, ngày mai đích thân tôi gọi tất cả mọi người tới, thừa nhận trước mặt mọi người, công khai toàn bộ huyện Bảo Ninh này, là Diệp Vân Cẩm tôi không có con trai! Cứ để cho mọi người chê cười đi. Cả việc buôn bán này nữa, ai muốn thì đi mà làm, tôi đỡ phải vất vả…
Giọng của Diệp Vân Cẩm càng lúc càng cao, nhưng dưới khóe mắt lại dần dần ướt nước mắt.
– Phu nhân, phu nhân, em xin chị đấy. Con bé nó tính ngang bướng, nó biết sai rồi…
Hồng Liên không phát hiện ra, chỉ căng thẳng đến giọng run lên, quay đầu lại dùng ánh mắt khẩn cầu Tô Thanh Thanh hãy chịu nhún xuống trước.
Tô Thanh Thanh cũng nhận ra “mẹ” mình giận thật sự rồi.
Cô không phải con gái của nhà họ Tô, khúc mắc với “người mẹ” trước mặt này không có gì không vượt qua được cả. Đang định lên tiếng nhận lỗi để xóa tan tình cảnh khó xử này thì rất lạ, trong lòng dường như còn sót lại một chút tình cảm của nguyên thân, như mang chút giận dỗi, muốn nhận lỗi nhưng lại như bị cái gì đó chặn lại, không thể thốt nổi nên lời.
Thấy con gái chẳng chút dao động, cơn giận của Diệp Vân Cẩm càng bốc cao, cộng thêm mấy tối tâm sự nặng nề không nghỉ ngơi tốt, chợt thấy trước mặt tối sầm, cả người lảo đảo.
– Phu nhân! Con à, còn ngây ra làm gì, mau nhận lỗi đi con.
Hồng Liên đỡ lấy Diệp Vân Cẩm, quay sang nói to với Tô Thanh Thanh hãy còn đang đần ra ở trêи giường.
Tô Thanh Thanh gạt đi cảm giác kỳ lạ trong lòng, vén chăn lên xuống giường, đang định đứng lên thì bên ngoài có tiếng gọi to:
– Phu nhân, phu
nhân, Cữu lão gia tới rồi.
Cữu lão gia chính là Diệp Nhữ Xuyên, anh trai ruột của Diệp Vân Cẩm, thời trẻ cũng từng thi tú tài nhưng không đỗ, không còn ham hố khát vọng gì nữa, cũng tập trung buôn bán dược liệu ở tỉnh bên. Ông là người có năng lực, tài giỏi, về sau chẳng những phát triển mà danh vọng cũng thăng cao, được đề cử làm Hội trưởng Hành Hội. Ông cũng rất yêu thương em gái Diệp Vân Cẩm, trước đây vào những lúc Diệp Vân Cẩm gặp phải khó khăn nhất cũng đều có sự trợ giúp của ông.
Vừa nãy khi đi vào phòng Diệp Vân Cẩm đã không cho phép người nào được tới gần.
Chủ mẫu xưa nay vốn nói một là một nói hai là hai, người nhà họ Tô vô cùng kính sợ bà, không một ai dám vi phạm mệnh lệnh của bà. Giờ có việc, người làm chỉ dám đứng ở cửa viện kêu to vào mà thôi.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thiếu gia nhà họ Tô của cửa hàng Thiên Đức vừa mới từ tỉnh thành trở về đã xảy ra tranh chấp với bà chủ, còn nhảy sông tự tử suýt nữa thì bỏ mạng, tin tức này đã lan truyền ra khắp huyện thành Bảo Ninh nhỏ bé này rồi. Phủ thành Tự Phủ cách nơi này hai ngày đường, người cùng nghề trong nội thành giờ biết việc này cũng là bình thường, nhưng anh trai mình ở tỉnh thành cũng biết được tin tức này vẫn làm cho Diệp Vân Cẩm khá bất ngờ.
Nghĩ đến chuyện hiện tại không biết người khác bàn tán sau lưng mình về việc này như nào, Diệp Vân Cẩm nửa đời hiếu thắng chợt thấy hơi thở tắc nghẽn, tim nảy thình thịch, gắng gượng lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa bảo Hồng Liên săn sóc con gái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Bà chủ đi rồi, Hồng Liên thở hắt ra, chạy tới đỡ Tô Thanh Thanh nằm lại xuống giường, vừa dém chăn cho cô vừa nhắc nhở:
– Con à, dì biết con đáng thương, nhưng phu nhân cũng khó xử lắm con ạ. Dù thế nào thì cũng là mẹ con, sao con có thể nói những lời làm tổn thương mẹ con vậy? Tối đó con hôn mê, mẹ con quỳ trước Quan Thế Âm cả đêm, khi con tỉnh lại dì đi tìm bà ấy thì đầu gối của bà sưng lên rồi, đứng còn không đứng được. Bà ấy sẽ không bắt con cả đời làm thiếu gia đâu, con chịu ấm ức một thời gian được không…
Tô Thanh Thanh nằm tựa vào gối, nhìn chằm chằm đỉnh màn, trong lòng hồi tưởng lại cảnh tượng cãi vã của ba ngày trước.
Lúc ấy, Tô Tuyết Chí đã trút hết toàn bộ những bất mãn đã tích tụ nhiều ngày với mẹ ra, nói không lựa lời, nói trong mắt mẹ chỉ có tiền là tiền, hận bản thân không phải là con trai, cho nên mới chuyên dùng mệnh lệnh lạnh lùng vô tình để áp chế mình. Giờ không phải thời đại cũ, con người bình đẳng và tự do, nếu không làm chủ được cuộc sống của mình thì không bằng chết quách đi cho xong. Cuối cùng còn mắng mẹ mình giả tạo, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, khiến cho người cha đã chết cũng phải thấy nhục thay.
Có lẽ chính những lời nói này đã làm Diệp Vân Cẩm tức giận, bà khi ấy mặt tái nhợt, đánh con gái một bạt tai, tiếp theo là xảy ra chuyện kia.
– Con à, con có nghe không đấy?
Bên tai có tiếng thở dài.
Tô Thanh Thanh ngoảnh mặt sang, đối mặt với ánh mắt của Hồng Liên.
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thật của người dì chân nhỏ này đối với mình, hoặc là nói, quan tâm yêu thương đối với Tô Tuyết Chí, nom nét mặt bà buồn bã, ánh mắt cẩn thận lấy lòng thì thoáng không đành lòng, vì thế đáp qua loa:
– Con có nghe…cám ơn dì Hồng…
Từ khi con gái đi học ở tỉnh thành, mấy năm nay quan hệ giữa bà chủ và con gái càng ngày càng cứng ngắc, mình cũng bị giận cá chém thớt theo, bị con gái cho là “đồng lõa”, “chó săn” của bà chủ, lâu lắm rồi không nghe thấy con bé gọi mình là dì. Giờ đột nhiên lại nghe tiếng gọi như khi còn nhỏ, Hồng Liên vừa mừng vừa sợ, ngây người ra, mắt đỏ lên, vội ngoảnh mặt đi lấy khăn tay ra lau khóe mắt, sau đó ngoảnh lại mỉm cười:
– Nghe là tốt rồi, nghe là tốt rồi. Con có đói không, dì đi lấy cho con…
Tô Thanh Thanh lắc đầu nói không đói bụng, Hồng Liên ngồi bên mép giường, cho tay vào chăn xoa bụng cho cô, hỏi cô về kỳ kinh nguyệt, bụng còn đau không, đang xoa nhè nhẹ, sực nhớ ra gì đó lại vạch vạt áo của Tô Thanh Thanh lên.
Tô Thanh Thanh mặc trung y nam giới, không hiểu ý của bà, mặc cho bà cởi áo mình ra.
Hồng Liên cởi cúc trêи trung y, áօ ɭót bên trong lộ ra, ánh mắt đảo qua ngực cô.
Từ ngày đó được cứu từ dưới sông lên Hồng Liên vẫn luôn lau mình và thay quần áo cho cô, không quấn ngực nữa, cho nên hiện giờ ngực của Tô Thanh Thanh không bị bó buộc.
Bà xòe tay ra ước lượng ngực của cô, sau đó thì thầm:
– …Hình như lớn hơn đó, quấn chặt sẽ không thoải mái…May mà thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, con đừng quấn chặt nữa, để lỏng một chút, có áo khoác ngoài dầy che cho rồi…Mấy tấm lót bằng lụa Hồ cũng lạnh rồi, mấy hôm trước dì có may mấy cái mới, làm bằng sợi bông nhung, nhẹ và ấm, lại dễ chịu, sẽ không làm con bị tức ngực, tối dì lấy cho con…
Tô Thanh Thanh giờ mới hiểu thì ra bà đang đo ngực mình để chuẩn bị băng quấn ngực cho mình dùng hằng ngày.
Cô cúi xuống nhìn ngực mình.
Tô Tuyết Chí vừa tròn mười tám tuổi, tuy nhiều năm ban ngày buộc ngực, nhưng ngực cũng phát triển đầy đặn.
Hồng Liên đang dùng tay để đo thì nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa bị người ta đẩy ra.
Bà giật mình vội vã khép vạt áo lại, quay đầu lại thấy là người làm Tiểu Thúy trong nhà thì tức giận mắng:
– Đầu óc để đâu thế, không biết quy củ à? Ai cho phép cô vào đây? Miệng mà không giữ cẩn thận tôi ném cô cho chó ăn đấy.
Tiểu Thúy bị Hồng Liên mắng thì như con quay quay người đi, hoảng loạn chạy ra bên ngoài, đóng cửa lại, thở hổn hển:
– Không hay rồi, đã xảy ra chuyện ạ. Cữu lão gia trêи đường đi có đụng phải một đám thổ phỉ, suýt nữa thì mất mạng. May mà được Trịnh đại đương gia đi ngang qua cứu giúp, đã đưa về tới đây. Cữu lão gia chảy nhiều máu lắm, bọn cháu sợ phát khϊế͙p͙. Phu nhân bảo dì Hồng mau chóng đi lấy rượu nha phiến ạ.
Rượu nha phiến bảo quản trong nhà kho, chìa khóa do Hồng Liên giữ. Bà nghe thế thì mặt tái đi, không quát mắng nữa, dặn Tô Thanh Thanh nằm yên, mình thì xoay đôi chân nhỏ xíu chạy ra ngoài.
Hồng Liên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh Thanh.
Cô nằm tiếp một lát, không kìm nén được cũng bò dậy, khoác bừa chiếc áo ngoài nam giới, cào cào mớ tóc ngắn, đang định ra ngoài, cúi nhìn ngực mình lại quay trở lại, lấy ra đai lưng quấn ngực cho chặt, thấy mình không khác gì nam giới rồi mới hít một hơi thật sâu, chờ thích ứng rồi thì mở cửa đi ra ngoài.