Chiến tranh nổ ra, đạn pháo ầm ầm không ngừng nghỉ.
Sau khi Hạ Hán Chử đi không lâu, thế cục bắt đầu biến hóa, đối mặt với áp lực từ trong ra ngoài, trung tâm cuối cùng cũng có hành động, điều động các địa phương xuất quân đội lên phía bắc cùng chung tác chiến.
Nhưng người Nhật đã lên kế hoạch xâm lược từ lâu, vì mục tiêu chiến thắng trong thời gian ngắn nhất mà chẳng những đầu tư sức mạnh quân sự khổng lồ, quân đội tinh nhuệ, vũ khí trang bị ngày càng tinh vi hơn.
Các cuộc hành quân kháng chiến vô cùng khó khăn.
Đối mặt với thương vong thảm thiết nặng nề, rất nhanh, nhiều quân đội được lệnh đi lên phía bắc đã bắt đầu có suy nghĩ riêng cho bản thân, co rút không tiến.
Chủ nghĩa hoài nghi cũng bắt đầu gia tăng trở lại.
Không ít người tuyên bố thực lực song phương chênh lệch quá lớn, khả năng chiến thắng cực kỳ bé nhỏ, định sẵn là sẽ thất bại, không những không thể đánh đuổi được quân Nhật ra khỏi biên giới, mà ngược lại còn khiến cho chiến tranh lan rộng ra, thậm chí còn kéo đất nước đi xuống, dẫn đến đất nước bị diệt vong.
Ngay trong bầu không khí bi quan và chờ đợi, quân Tây Bắc và Tây Nam do Hạ Hán Chử cầm đầu đã lao tới tiền tuyến, trận xuất sư này đã mang đến ánh sáng của hy vọng cho đất nước đang bị cuộc chiến bảo vệ đất nước thất bại mang đến.
Bọn họ liên hiệp tác chiến, không sợ hy sinh và trải qua những trận đánh lén ngoan cường, đã mấy lần đánh lui quân địch khí thế hung hãn.
Trong hai tháng ngắn ngủi, chẳng những đã cản bước chân xuôi nam của quân Nhật, hơn nữa, trong một trận chiến vừa kết thúc cách đây không lâu, đã đoạt lại được một cứ điểm trọng yếu đã bị chiếm đóng.
Trận chiến đó, hai sư đoàn tinh nhuệ của quân Nhật đã bị tổn thất hầu như không còn, đặc biệt trong đó một thiếu tướng anh dũng trẻ tuổi nổi tiếng và có uy tín cao trong quân đội đã chỉ huy các trận đánh lúc tác chiến đã bị trúng đạn pháo.
Số quân còn lại buộc phải rút lui để chấn chỉnh lực lượng và đảm bảo tiếp tế.
Trận thắng này đã nhận được sự cổ vũ to lớn của cả nước, tất cả các thành phần xã hội đều dùng cách riêng của mình để tiến hành chi viện.
Báo chí đưa các tin tức về sự tích anh dũng của quân đội tiền tuyến, học sinh vứt bút tòng quân, người dân quyên tiền quyên vật, thanh thế vô cùng to lớn.
Trận chiến này quân Nhật bị thương vong to lớn chưa từng có, cộng thêm thời tiết nóng bức, vết thương bình thường cũng dễ chuyển biến xấu, rất nhiều thương binh cũng bởi bị nhiễm trùng, thương thế lan rộng, nhiều người tử vong, những người còn lại thì chuyển sang nan y, ngoài một số ít người có thể dựa vào cơ thể tự chống đỡ mà vượt qua được, còn lại phần lớn chỉ có thể nằm chen chúc trong bệnh viện thương binh kéo dài hơi tàn, chờ chết không biết đến bao giờ.
Cuối cùng tên thiếu tướng kia cũng khó thoát khỏi tai kiếp.
Dù đã được các bác sĩ dốc lòng cứu chữa, Kimura vì cứu người, thậm chí còn đích thân chạy tới bệnh viện tiền tuyến, nhưng trước tình trạng sốt cao lặp đi lặp lại của bệnh nhân, ông ta cũng bó tay hết cách, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn vị thiếu tướng từng lập vô số công lớn trước mặt mình co giật đến hôn mê, cuối cùng chết trong đau đớn.
Trong tiền đề vũ khí không ngang nhau, bình thường mà nói cuộc chiến càng thảm thiết khốc liệt, thương vong của bên thế yếu ắt càng phải thảm trọng hơn.
Ngay thời điểm quân Nhật dùng khẩu hiệu lấy một mạng đổi hai mạng người Trung Quốc để khích lệ binh lính củng cố niềm tin chiến thắng, không lâu sau, ngành tình báo nhận được tin tức, rất nhiều thương binh của quân đội Trung Quốc được điều trị hiệu quả, chẳng những tỷ lệ tử vong thấp hơn bên mình, tỷ lệ và tốc độ binh sĩ bị thương trở lại chiến trường cũng vượt xa bên mình.
Nhiều người trong số họ thậm chí đã được kiểm soát vết thương trong vòng vài ngày và hoàn toàn có khả năng trở lại chiến trường.
Phát hiện này khiến các nhân viên Nhật Bản có liên quan vô cùng sửng sốt chấn động, ban đầu, một số ít người tự phụ thậm chí còn không chịu tin tưởng, cho rằng tin tức tình báo có sai sót nhầm lẫn.
Bọn họ còn không biết, đây chính là tác dụng kỳ diệu của penicillin, một loại thuốc xuyên thời đại được định sẵn để tạo ra một cú đột phá mạnh mẽ trong lịch sử y học nhân loại.
Ở hậu phương, từng rương thuốc được bảo vệ liên tục được đưa ra ngoài.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để mở rộng năng lực sản xuất, nhưng so với nhu cầu nơi tiền tuyến đang cần thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Để cứu được càng nhiều thương binh, Tô Tuyết Chí cùng với đồng nghiệp của mình và các công nhân viên nửa năm qua làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, cuộc chiến cuối cùng đã phát sinh chuyển biến lớn.
Bước tiến của quân Nhật bị đẩy lùi, lãnh thổ bị chiếm đóng vào đầu cuộc chiến đã được tái chiếm từng inch, bức họa đẹp đẽ của sự chiếm đóng và thuộc địa vốn được vẽ nên bởi những người của đảo quốc trong thời gian ngắn đã trở nên vô vọng, cộng thêm số lượng thương vong quá lớn, gánh nặng về kinh tế vượt xa mong muốn, trong nửa năm ngắn ngủi, giá hàng lên nhanh, sự bất mãn diễn ra mạnh mẽ trong đảo, những tiếng chỉ trích là vô tận.
Dưới tình huống này, dù là Hoành Xuyên vốn ban đầu cũng không đồng ý khai chiến cũng đổi lại thái độ.
Ông ta hiểu được, đâm lao phải lao theo.
Trận chiến tranh này, động viên lớn, hao phí lớn, có thể nói đã dốc hết quốc lực cả nước, hiện tại đã không thể lui lại rồi.
Hiện giờ có thể làm chính là dốc toàn lực bày mưu tính kế hòng thay đổi cục diện.
Ông ta lấy thân phận cố vấn cấp cao đề nghị quân đội tạm thời từ bỏ địa phương đã chiếm lĩnh, cũng cần co vào cuộc chiến, tập trung binh lực, toàn lực đánh hạ Hạ Hán Chử trước tiên.
– Anh ta là thực lực lớn nhất, cũng là một trong những tướng lĩnh phái chủ chiến có uy vọng nhất, nói anh ta đã liên kết được toàn bộ quân đội Trung Quốc cùng nhau đối kháng cũng không hề ngoa.
Phải biết là, hiện tại anh ta và những người chỉ huy tối cao của nhiều đội quân đang chiến đấu với chúng ta, giữa họ đều là đề phòng lẫn nhau, bao gồm cả lãnh đạo của họ – Vương Hiếu Khôn, người đang thực sự kiểm soát Trung Quốc.
Dựa vào sự nghiên cứu của tôi với Vương Hiếu Khôn này, tôi dám khẳng định, ông ta cũng kém quyết tâm hơn nhiều so với những gì mình đã thể hiện.
Nhưng Hạ Hán Chử thì lại khác, anh ta là kẻ địch cực kỳ nguy hiểm đối với chúng ta.
Giống như một đám sài lang bao vây một con mãnh hổ, bọn họ không dám đối mặt, nhưng khi một con trong đó dám cắn con hổ một nhát, những con còn lại sẽ tranh giành thức ăn mà nhao lên theo.
Hiện tại chúng ta gặp phải chính là cục diện như thế.
– Nhưng mà, cùng một đạo lý, nếu như con sói đầu đàn này bị con hổ cắn ngược lại, như vậy những con sói còn lại bởi vì nghi kỵ hoặc đủ nguyên nhân khác, sẽ không một ai dám ra mặt lĩnh chiến, để tránh bản thân bị bỏ lại phía sau.
Trong triết học của người Trung Quốc, cái này gọi là súng bắn chim đầu đàn, bo bo giữ mình.
Không còn con sói đầu đàn xông vào cắn con hổ nữa, bầy sói còn lại dù cho nhiều thì có gì đáng ngại nữa đâu?
– Tiêu diệt hết chủ lực của Hạ Hán Chử.
Chỉ cần anh ta chết, cục diện sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng nếu như các người lại một lần nữa bị thất bại, vậy thì nhân bây giờ còn chưa đến mức độ sơn cùng thủy tận, dù là trả bằng bất cứ giá nào cũng phải cân nhắc lui về, chuẩn bị lâu dài cho ngày sau.
Đây là toàn bộ lời nói của Hoành Xuyên.
Quân đội tiếp thu ý kiến của ông ta, mặt ngoài rút lui, bên trong thì lại nhanh chóng tập hợp quân lực, lên kế hoạch phát động một cuộc chiến bao vây quy mô lớn chưa từng có để chống lại chủ lực của Hạ Hán Chử, để đạt được mục tiêu chiến lược mang tính hủy diệt.
Chiến lực của quân Nhật không thể khinh thường.
Nghe nói có lực lượng đặc biệt, để cho binh lính xung phong nơi chiến trường, phòng thí nghiệm y học của quân đội đã sử dụng các sản phẩm phụ thu được từ nghiên cứu ban đầu về ma hoàng, tạo ra một loại thuốc có thể kích thích ảo giác hưng phấn cho con người, xưng là thần dược, cho binh lính uống trước khi ra chiến trường.
Hạ Hán Chử đã được chứng kiến sức chiến đấu của đối thủ, thường thường để tranh đoạt một cứ điểm, có thể lặp đi lặp lại giằng co, hung hãn không sợ chết.
Hiện tại chiến cuộc còn chưa tới tình trạng không thể cứu vãn, dựa theo chiến báo các quân còn lại, đối phương lại liên tiếp rút lui, hết sức khả nghi, sớm đã có chuẩn bị.
Trận chiến đẫm máu kéo dài hơn hai tháng, dưới sự tiếp viện của Thượng Vân Bằng, cuối cùng đã giành được thắng lợi.
Chiến thắng của cuộc phản kích chẳng những khiến cho kế hoạch lật bàn của quân Nhật phá sản, nó cũng trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của các nhà lãnh đạo quân sự cấp cao, phát ngôn do Hoành Xuyên cầm đầu cuối cùng lại lần nữa chiếm thượng phong.
Quân Nhật bị ép bắt đầu có kế hoạch rút quân, cũng tiếp xúc với Vương Hiếu Khôn, truyền đạt ý đồ cầu hòa.
Tin tức lan truyền qua các chương trình phát thanh và báo chí, cả nước ăn mừng, ngay cả người dân thường qua lại Tỉnh phủ cũng hết sức phấn khởi, nói về Hạ Hán Chử cùng với bộ đội con em cùng anh đi chiến đấu với lòng tự hào và kiêu ngạo.
Rất nhiều người thậm chí còn khua chiêng gõ trống trên đường, xông tới bên ngoài cửa hàng thuốc Hạ gia và Tô gia mở tại tỉnh thành đốt pháo, náo nhiệt như đón tết.
Ngày hôm nay, Tô Tuyết Chí lẽ ra vẫn như thường ngày bận rộn ở nhà máy