Phòng nghỉ của Tô Tuyết Chí ở cùng một dãy với mấy người tiến sĩ Dư, cũng đã muộn rồi, gần nửa đêm, cô với Hạ Hán Chử thì thầm nói đùa hai câu rồi ngừng lại, tránh quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi.
Đến cửa, cô buông cánh tay anh ra.
– Em vào đây.
Anh cũng về nghỉ sớm đi.
Cô dán môi đến bên tai anh nói nhỏ, tạm biệt với anh.
Cũng không phải cô không muốn ở bên anh, vấn đề là giữ anh ở lại đây không phù hợp, nhỡ đâu âm thanh nào đó gây ảnh hưởng đến phòng bên cạnh thì làm sao đây.
Còn đi cùng anh đến biệt thự…
Đêm nay vốn cũng không còn lại mấy tiếng nữa, hai người nằm bên nhau không thiếu sẽ có chuyện kia, chờ giày vò nhau xong rồi thì còn bao nhiêu thời gian để cô nghỉ ngơi nữa đâu, mà cô ngày mai thì phải dậy sớm để làm việc.
Cô cần phải ngủ đủ giấc để có tinh thần làm việc.
Ngoài ra, thành thật mà nói, so với việc ngủ với anh trong vài tiếng của đêm nay, cô quan tâm tới chuyện chuẩn bị tư liệu để làm thế nào giúp Phó Minh Thành nhiều hơn…Đây không phải việc nhỏ, hơn nữa, Kimura không dễ bị lừa, muốn ông ta rơi vào bẫy, tài liệu ít nhất phải làm cho ra dáng, không tốn thời gian và tâm tư là không được.
– Ừ.
– Anh không nói gì khác nữa, thì trầm thấp ừ một tiếng, xem như đáp lại câu đuổi đi của cô.
Tô Tuyết Chí nhìn trái nhìn phải.
Các phòng bên cạnh đều đã tắt đèn, chung quanh tia sáng lờ mờ, cô hôn nhanh lên mặt anh một cái.
– Anh mau đi về đi.
Hôn xong rồi, cô lại dỗ anh một chút, vẫy vẫy tay với anh nói chúc ngủ ngon, sau đó đẩy cửa ra đi vào phòng, kém rèm cửa, tiện tay khóa cửa lại.
Cô bật đèn lên, đang muốn rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng có liên quan làm tài liệu như thế nào, sợ chớp mắt là quên mất, cô lập tức bỏ mọi thứ xuống ngồi trước bàn làm việc cầm bút lên.
Cô ghi nhanh những suy nghĩ vừa nghĩ ra vào sổ tay.
Đêm khuya vắng lặng, bên tai không có chút tạp âm nào, cô cảm thấy tư duy của mình nhanh nhạy, ngồi xuống là rơi vào trạng thái nhập tâm.
Mười mấy phút chớp mắt qua nhanh.
Cô đi nhìn đồng hồ, dự định làm thêm nửa tiếng nữa thì đi nghỉ ngơi bèm tiếp tục trở lại bàn làm việc, đúng lúc này bỗng nghe được tiếng gõ cửa rất khẽ.
Suy nghĩ của cô bị cắt ngang.
Cô ngẩng lên nhìn cửa đã được khóa trái, trong lòng bỗng có một cảm giác, lập tức để bút xuống đứng lên đi ra mở cửa.
Quả đúng như cô đoán, là Hạ Hán Chử.
Anh còn chưa rời đi, đứng trong bóng tối bên ngoài cửa phòng cô.
Cánh cửa mở một nửa, ánh đèn trong phòng hắt ra rơi trên mặt anh, phản chiếu gương mặt nửa sáng nửa tối của anh.
– Sao anh còn chưa đi…
Cô ngỡ ngàng đè thấp giọng hỏi, còn chưa nói hết, anh đã đưa tay ra, nắm lấy tay cô vẫn đang đặt trên nắm cửa sau khi mở cửa, kéo mạnh.
Tô Tuyết Chí bị anh kéo ra ngoài, người nhào vào trong ngực của anh.
Anh vây cô vào bức tường ở cửa, cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên trán cô, tiếp theo, hôn lên từng tấc làn da trên gương mặt cô rồi dịch chuyển đến bên tai cô, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm chất vấn cô:
– Đã mấy ngày không ở bên nhau rồi em? Tự em đếm xem?
Không cần đếm Tô Tuyết Chí cũng biết.
Mấy ngày này cô chưa hề ra khỏi cổng lớn của xưởng thí nghiệm này, bề bộn nhiều việc, mà anh cũng có việc bận của mình.
Cách lần hai người lần trước ở bên nhau cũng đã gần một tuần rồi.
Bây giờ, đối mặt với anh như thế, cô nào dám nói từ “không” cơ chứ.
Mang theo mấy phần bất đắc dĩ và cảm giác ngọt ngào, cô không yên tâm lại nhìn trái nhìn phải, tiếp đó thì thầm với anh:
– Ở chỗ em không được…
– Đi chỗ anh đi.
– Anh nói, giọng điệu mang tính quyết định.
Cứ như vậy, Tô Tuyết Chí cuối cùng vẫn bị anh đưa đến biệt thự hiện tại coi như là nơi hẹn hò cố định của họ.
Hai người tắm cùng nhau.
Anh mang theo chút trừng phạt dùng răng cắn cô, không có chút thương xót gì cả, làm cho cô đau, thật sự là đau.
Cô bị đau kêu lên, đưa tay lên nắm lấy mái tóc đen nhánh dày của anh, muốn anh ngừng cách đối xử thô lỗ như này với mình.
Anh vẫn phớt lờ cô.
Cô bực bội đánh anh.
Tia nước bị cô làm cho bắn tung tóe như mưa.
Gương mặt anh tuấn của anh đầy nước, ngay cả trên mi mắt đen nhánh cũng dính giọt nước óng ánh.
Phản kháng mãnh liệt bất mãn của cô chẳng những không có tác dụng ngăn cản anh mà ngược lại càng cho anh thêm hưng phấn hơn.
Anh đột ngột tăng lực giở trò lưu manh lật người cô áp vào bức tường sứ ướt sũng bóng loáng, thô lỗ đẩy cô qua, đè mạnh cô không một chút lưu tình nào.
Lực tay sau lưng anh rất khỏe.
Cơ thể và gò má vốn đã nóng lên của Tô Tuyết Chí đột nhiên bị áp vào bức tường nước lạnh, làn da bị kích thích nổi lên da gà.
Trong lòng cô biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Tắm cùng nhau như này dường như luôn có thể khơi dậy hứng thú của anh một cách dễ dàng.
Nhất là tối nay, anh tỏ ra ngang ngượng hơn rất nhiều so với trước kia.
Cô vùng vẫy mấy lần, liên tục biểu thị sự bất mãn của mình với anh, nhưng rất nhanh cô cảm nhận được sự gấp rút đến từ anh.
Anh dường như không thể chờ đợi được.
Cô quay chuyển gương mặt ửng hồng lại, nhắc nhở anh một câu.
Anh chậm rãi dừng lại, cuối cùng đưa cánh tay ra từ phía sau ôm chặt lấy cô, không cử động nữa.
– Sao thế? Đi lấy đi, nhanh lên…
Thứ kia để trong ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Anh ngừng lại, bản thân cô lại bị dụ dỗ dày vò không chịu đựng nổi, lại thúc giục anh lần nữa.
– Lần trước đã dùng hết rồi…
Anh rũ đầu xuống, đặt cằm trên bờ vai gầy mảnh của cô, buồn bã nói bên tai cô.
Tô Tuyết Chí bị anh nói vậy cuối cùng cũng nhớ ra.
A đúng rồi, cái cuối cùng lần trước đã dùng nốt rồi.
Đêm nay anh đến vốn là vì chuyện của Phó Minh Thành, hẳn là đã quên cả cái này.
Dù không nhìn thấy nét mặt của anh nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm vào lúc này của anh trông như thế nào.
Cô lại quay gương mặt ướt sũng qua, đôi môi bị hàm răng trắng nõn cắn đến đỏ tươi, cười khẽ:
– Không có cái đó, anh đừng mơ đụng vào em nhé.
Cô còn cười trên nỗi đau của người khác.
Cô chẳng có chút nào là thương anh