Quan hệ giữa Tào tiểu thư và anh họ Tào Chiêu Lễ rất tốt, sau khi Tào Chiêu Lễ xảy ra chuyện, cô ta chạy vạy khắp nơi liên hệ đủ bác sĩ trung và tây y, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để cứu ngời, tiếc là dù hết lòng cứu chữa những Tào Chiêu Lễ cuối cùng cũng không qua khỏi được.
Cô ta đi vào từ cửa hông của phủ Tổng thống, đi xuyên qua tòa nhà nguy nga này, đi qua từng cánh cửa, mọi thứ cô ta nhìn thấy đều vô cùng quen thuộc, cho dù là vào lúc này bóng đêm phủ dày đặc cũng không che giấu được vẻ tráng lệ khí phái của nó.
Thế nhưng giờ đây cảnh còn người mất, nơi mà cô ta từng tự do ra vào như nhà mình hiện tại đã đổi chủ, Tào gia cũng đã tan đàn xẻ nghé.
Bác cả bệnh nặng, chỉ sợ cũng không còn sống được bao lâu nữa, không còn chút hy vọng nhìn thấy Tào gia đông sơn tái khởi, mà những bộ hạ cùng thân tín khi xưa của Tào gia cũng lòng người ly tán, tình trạng không còn như trước kia nữa.
Phương Sùng Ân gặp mặt cô ta tại thư phòng cá nhân.
Lúc trước Tào tiểu thư và ông ta cũng rất thân thiết, cô ta luôn gọi ông ta là bác Phương.
Ông ta quan sát Tào tiểu thư được thư ký dẫn vào, nghe cô ta gọi mình một tiếng Tổng thống, khom mình hành lễ, thái độ hết sức cung kính, sau đó mới cười gọi một tiếng bác Phương, trên mặt liền nở nụ cười thân thiết, bảo cô ta ngồi.
Tào tiểu thư cảm ơn ngồi xuống.
Mỗi khi ra ngoài cô ta luôn trang điểm tỉ mỉ và ăn mặc tươm tất, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngoài việc gầy hơn so với trước, quầng thâm dưới mắt dù đã dặm phấn cũng không che giấu được thì cả người vẫn rất có tinh thần, thoạt nhìn không hề có gì thay đổi so với trước, vừa ngồi xuống đã cảm ơn Phương Sùng Ân trong khoảng thời gian này nhà mình đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của ông ta.
Phương Sùng Ân thở dài, xua tay:
– Không ngờ bất hạnh quá, người cứ thế mà ra đi rồi.
Tiếp đó ông ta khen ngợi biểu dương công lao và những đức tính tốt đẹp của Tào Chiêu Lễ khi còn sống, cuối cùng nói:
– Thập Nhị, cháu hãy nén bi thương, cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, đừng để bị sụp đổ.
Chỗ bác cả cháu, bác đang soạn điện báo ngày mai sẽ gửi đi, mong ngài ấy tĩnh dưỡng sức khỏe, chớ đau xót quá.
Từ lúc đi vào Tào tiểu thư vẫn luôn treo nụ cười trên mặt, cuối cùng đến lúc này, vành mắt đỏ hồng lên, cúi đầu lấy chiếc khăn tay từ trong túi xách nhỏ của mình khẽ lau mắt, sau đó ngẩng lên lại cảm ơn lần nữa.
Phương Sùng Ân hỏi cô ta có dự định gì về sau không.
Tào tiểu thư cất khăn tay đi, chậm rãi siết chặt bàn tay, nói:
– Nay đã khác xưa, nào còn nơi nào chịu nhận cháu nữa, nhất là người trong kinh sư này ai ai mà không đạp thấp để lên cao.
Xử lý nốt những việc còn lại cháu sẽ về quê, chuyên tâm chăm sóc bác cả và các vị trưởng bối trong nhà ạ.
Phương Sùng Ân gật đầu:
– Cháu có lòng hiếu thảo này là rất tốt.
Nếu có việc gì khó xử thì cứ nói với bác.
Ông ta dừng một chút, – Bác nhìn thì vẻ vang lắm nhưng thực ra cũng đang ngồi trên đống lửa, cháu cũng biết mà.
Nhưng chỉ cần có khả năng, bác sẽ giúp đỡ hết mình.
– Cháu cảm ơn bác.
Nhưng tối nay cháu đến gặp bác là vì việc khác ạ.
– Ồ? – Phương Sùng Ân có vẻ bất ngờ, ra hiệu cô ta nói tiếp.
Tào tiểu thư hỏi: – Bác, hiện giờ cánh tay đắc lực tâm phúc của Vương Hiếu Khôn là những ai ạ?
Phương Sùng Ân nhìn cô ta, báo ra mấy cái tên, tiếp đó nói:
– Đương nhiên còn có Hạ Hán Chử nữa.
Quân Tây Bắc với anh ta có tình nghĩa sâu xa, có anh ta, Vương Hiếu Khôn cũng không phải lo lắng về Tây Bắc kia.
Tào tiểu thư khẽ động ánh mắt:
– Bác có từng nghĩ tới bôi nhọ Hạ Hán Chử, hủy hoại anh ta không ạ.
Phương Sùng Ân ngạc nhiên: – Ý cháu là gì?
– Bác Phương, cháu biết một chuyện bí mật mà không thể cho ai biết của anh ta.
– Là chuyện gì?
– Chính là quan hệ bí mật giữa anh ta và cháu ngoại trai của mình.
Phương Sùng Ân vô cùng ngỡ ngàng, đứng lên:
– Cái gì? Ý cháu là Tô Tuyết Chí á? Anh ta và Tô Tuyết Chí kia…
Ông ta đột ngột dừng lại, biểu lộ quái dị đến tột độ.
Tào tiểu thư gật đầu:
– Phải ạ, chính là cậu ta.
Bác cũng không nghe lầm đâu.
Họ Tô kia là cháu trai của Hạ Hán Chử, thực ra từ lâu hai người đã có quan hệ không đàng hoàng rồi.
Phương Sùng Ân cuối cùng bình tĩnh trở lại, khó hiểu nhìn Tào tiểu thư.
– Làm sao cháu biết được?
– Trước kia anh ta với cháu từng có hôn ước.
Về sau anh ta đột nhiên hủy bỏ hôn ước, cháu đã chú ý nhiều hơn, cuối cùng đã điều tra ra được bí mật không thể cho người khác biết của anh ta.
Bên môi cô ta nở nụ cười lạnh lùng.
– Họ Tô kia sau khi tốt nghiệp chẳng phải đã được chuyển đến phía tây ngoại ô để làm việc đó ạ? Chỗ biệt thự của Hạ Hán Chử đã trở thành nơi hẹn hò gặp mặt của hai người họ.
Anh ta thường xuyên ra khỏi thành vào buổi tối bí mật gặp họ Tô tại đó, sáng hôm sau thì từng người tách nhau ra, anh ta lại về thành.
Phương Sùng Ân chậm rãi ngồi trở lại ghế, chau mày.
– Việc hai cậu cháu thông dâm với nhau còn có thể ngụy biện, nói hai nhà không có quan hệ ruột thịt gì cả, chỉ là cái danh mà thôi.
Nhưng về luân thường đạo lý, những chuyện cùng giới tằng tịu với nhau này, anh ta có làm thế nào cũng không thể nào rũ sạch được.
Bác có biết không, ở nước ngoài nếu mà dính dáng đến chuyện này, thậm chí còn sử dụng luật tôn giáo để phán xét các bên một cách nghiêm khắc! Trong nước mặc dù không có luật này nhưng mà Tô Tuyết Chí này cũng không phải đồ chơi đi phục vụ người khác, cậu ta từng là người đại diện cho giới y học Trung Quốc phát biểu tại Hội nghị y học thế giới.
Cháu nghe nói hiện tại cậu ta còn được mời làm thành viên cho Cục y tế sắp thành lập thì phải.
– Một người là anh hùng danh tiếng vang dội, một người là thiên tài được coi là ngôi sao mới trong giới học thuật, ngay cả Tông Phụng Tiển cũng ủng hộ cậu ta, hai người này lại tằng tịu với nhau, bác Phương bác nghĩ xem, chuyện này sẽ tạo thành chấn động lớn đến mức nào.
Cháu dám đảm bảo, chỉ cần tin tức được thả ra, lại có thêm sự thúc đẩy hợp lý, Hạ Hán Chử trước kia có uy tín bao nhiêu thì về sau thanh danh sẽ thối nát bấy nhiêu.
Bất kể anh ta đi đến đâu cũng sẽ bị mọi người chỉ trỏ phỉ nhổ, cái tên của anh ta sẽ là trò hề trong các câu chuyện cười của mỗi một người.
Tào tiểu thư hai mắt tỏa sáng, như là đã thấy được từng sự kiện xảy ra trong tương lai, cô ta đè nén cảm xúc, nói tiếp:
– Cháu chỉ là một nữ lưu, không hiểu quốc gia đại sự, nhưng vẫn múa rìu qua mắt thợ bình luận một chút, nếu có gì không phải mong bác dạy dỗ.
– Thế lực hiện nay ở trong nước không ngoài mấy phe phái, như quân đội thân tín trực thuộc Vương Hiếu Khôn, quân Tây Bắc, quân Đông Bắc, còn có một số thế lực chủ yếu dựa vào bộ cũ của Lục Hoành Đạt và bác cả cháu.
Những thế lực này nhìn bề ngoài tất cả đều hướng về Vương Hiếu Khôn, ông ta là nhân vật trung tâm cân bằng khống chế các thế lực, nhưng cục diện này nó cũng như mặt nước, bên dưới có sóng ngầm, lúc nào cũng có thể sinh biến.
Hiện tại vạch trần chuyện này, tạo thanh thế