Ra khỏi Tự phủ đi hướng Tây Bắc, qua Gia phủ, tiến vào Nhã phủ, gần một nơi có tên là Linh Quan, có một Thổ ty nhỏ, đi qua địa bàn Thổ ty là một ngọn núi già vô danh.
Kho báu cất giấu ở sâu trong ngọn núi này.
Năm xưa Nghĩa vương lựa chọn vị trí ở đây cũng đã trải qua cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Từ sau khi nhập Xuyên, ngoài yêu cầu đánh thuế trên vùng đất cần phục tùng ra, ông chưa từng quấy nhiễu dân chúng, đi giáo hóa, làm việc công nghĩa, giết hào cường ức hiếp kẻ yếu, rất được dân chúng ủng hộ.
Năm xưa khi đi qua vùng này, một số người bản xứ được ông giải cứu đã cảnh báo không được vào trong, nói rằng có ma quỷ ẩn trong núi sâu, chuyên ăn thịt người, hễ người nào xông vào là chỉ có đi mà không có về.
Người dân gọi nơi này là núi Quỷ, nhắc đến là ai nấy đều sợ hãi, không một ai dám tự tiện xâm nhập.
Nghĩa vương văn thao vũ lược, cả đời thiết huyết, dĩ nhiên không tin vào quái lực loạn thần, do vậy đã phái một tâm phúc có năng lực rất mạnh đi vào trong núi dò xét, cuối cùng đã phát hiện ra rằng âm thanh phát ra từ một thung lũng sâu, bởi vì gió nổi lên mà rít gào.
Thời điểm sáng sớm và chiều muộn là sức gió mạnh nhất, có thể hút người đến gần vào trong cốc, bởi vậy mà tạo thành truyền thuyết núi Quỷ.
Không chỉ như thế, thủ hạ này của ông còn vô tình phát hiện ra một đường nứt hướng xuống được hình thành tự nhiên do một trận động đất từ xa xưa, lối vào rất bí ẩn, sau khi dò đường đi xuống phát hiện đáy cốc là một hang động rất rộng lớn.
Người này trở ra báo cáo lại với Nghĩa Vương.
Vào thời điểm đó Nghĩa vương đang rơi vào tình cảnh đơn độc chống đỡ cục diện, trong lòng mang nhiều nỗi lo, được gợi ý, vì vậy ông đã bí mật vận chuyển của cải có được cất giấu vào nơi bí mật tuyệt hảo vô tình phát hiện ra được này.
Vị thủ hạ tâm phúc của Nghĩa vương vào núi dò xét phát hiện nơi đây chính là Trịnh đại tướng, cha của Trịnh Long Vương.
Tiết Đạo Phúc dĩ nhiên từng nghe đến lời đồn đại về kho báu của Nghĩa vương, vẫn luôn thèm khát chiếm được, tiếc là đã quá lâu rồi, manh mối lại không hề có, dần dà cũng từ bỏ ý niệm này.
Nhưng y không ngờ rằng một vài ngày trước lại nhận được thư của Đồng Quốc Phong, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, Trịnh Long Vương Thủy hội tiếng tăm lững lẫy lại là người biết về nó.
Y biết Trịnh Long Vương và Hạ Hán Chử có giao tình với nhau, không chỉ như thế, bản thân Trịnh Long Vương cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, Tiết Đạo Phúc còn rất kiêng dè.
Nhưng ngay sau đó, y nghĩ một chút là hiểu chỉ thị đằng sau của Đồng Quốc Phong.
Không khó suy đoán, điều này biểu thị giữa Vương Hiếu Khôn và Hạ Hán Chử đã có vết rách rồi.
Đã như vậy, có nhân vật lớn ủng hộ, còn có sự cám dỗ to lớn của tiền tài, Tiết Đạo Phúc làm sao mà kiềm chế được, lập tức cho hành động ngay.
Đầu tiên là cứng rắn gây khó trước, dù không đối phó trực tiếp với Thủy hội, nhưng thủ đoạn không khác gì uy hiếp Trịnh Long Vương.
Sau cứng thì lại đến mềm.
Quả nhiên mạch môn của Trịnh Long Vương bị y nắm chặt, sau kỳ hạn ba ngày ông đã phải chấp nhận, đáp ứng dẫn y đi đến chỗ cất giấu kho báu, với điều kiện là phóng thích toàn bộ thủy hộ đã bị bắt và khôi phục lại sưu thuế về nguyên trạng của nó.
Ngoài mừng như điên, khi Tiết Đạo Phúc lại được biết số của cải cất giấu kia hầu hết là vàng, số lượng ước chừng hai ngàn vạn nguyên, ngoài ra, còn có mấy chục rương đồ cổ thư họa ngọc khí đá quý không thể định giá, mà lại do đích thân Trịnh Long Vương dẫn đường, càng tin ông không dám lừa gạt.
Đồng thời y lo lắng bọn thủ hạ thấy lợi quên nghĩa, nhỡ đâu câu kết với kẻ khác phản bội lại mình, rồi lại lo lắng tin tức bị lan truyền dẫn đến bị các thế lực dòng thư tại Xuyên tranh đoạt, liền gác hết các công việc lại lặng lẽ dẫn theo mấy trăm thân binh chạy tới, nửa đường hội hợp với Trịnh Long Vương, sau đó cùng nhau lên đường.
Từ nơi hai nhóm tụ hợp nhau đến Linh Quan khoảng cách cũng không quá xa, tầm bảy tám trăm dặm thôi, nhưng vùng này khắp nơi đều là núi non trùng điệp, hệ thống nước lớn nhỏ như vải nhện, lối đi bị tắc.
Nhất là sau khi đến gần Linh Quan, con đường càng thêm khó đi, cộng thêm người của Tiết Đạo Phúc nhiều, còn có đồ quân nhu, có khi một ngày chỉ đi được tầm hai ba mươi dặm.
Lộ trình đất bằng phẳng vốn chỉ mất mấy ngày có thể đến lại đi mất hơn nửa tháng, vô cùng vất vả.
Ngày hôm nay, cuối cùng đã tiến vào trại Thổ ty bên ngoài núi Quỷ, đêm đó đóng quân chỉnh đốn nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai lên núi.
Đây là một trại nhỏ, địa phương bế tắc, ngày thường chỉ cùng qua lại thông hôn với các thổ trại chung quanh mình, nhân khẩu tổng cộng cũng không đến ngàn, ngoài một hai trăm thanh niên trai tráng thì còn lại đều là phụ nữ trẻ em, toàn bộ trại chỉ có tầm hơn mười thổ súng, lão thổ ty lại tuổi cao sức yếu, bắt gặp nhân vật lớn xưng là Tỉnh trưởng đến mang theo mấy trăm binh sĩ súng ống đầy đủ như lang như hổ thì nào dám hỏi nhiều, ngay lập tức nhường chỗ ở của mình cho họ.
Những người mà Tiết Đạo Phúc dẫn theo đều là những thân binh của y, ngày thường trong quân đội đều được cung phụng và hưởng thụ những thứ tốt nhất, làm mưa làm gió tại tỉnh thành quen rồi, hiện tại trèo non lội suối hơn nửa tháng, ăn không ngon ngủ không ngon, từng tên vẫn luôn than vãn kêu khổ không ngừng.
Hôm nay cuối cùng cũng đã tới nơi, buổi tối có thể nghỉ ngơi cho khỏe, cộng thêm sự kích thích mà khối tài sản khổng lồ đang ở phía trước, trong trại thổ ty đêm đó gặp tai họa lớn.
Gà vịt bị đuổi bắt hỗn loạn, từng vạc rượu trong từng nhà cũng bị lấy hết, binh lính vừa ăn uống vừa hò hét cả một đêm không dứt.
Cả chặng đường đi này Tiết Đạo Phúc luôn cung kính tôn trọng Trịnh Long Vương, chẳng những nhiệt tình đối đãi, còn sợ ông mệt nhọc gục ngã, những nơi trên đường không tiện cưỡi ngựa thì bảo thủ hạ chặt trúc chặt gỗ tạo thành kiệu leo núi để khiêng ông đi.
Chặng đường đi này không khác gì đi Tây Thiên thỉnh kinh, chỉ còn kém một bước cuối cùng nữa thôi, đương nhiên đêm nay cũng muốn ông nghỉ ngơi thật khỏe.
Trịnh Long Vương được người dân trong trại đưa tới một phòng riêng, cách nơi ở của Tiết Đạo Phúc không xa.
Trời tối rồi, ông ngồi một mình bên lò sưởi trong phòng, lúc nhắm mắt lại, thoáng nghe hướng phòng của Tiết Đạo Phúc có tiếng phụ nữ la khóc.
Trịnh Long Vương mở mắt ra đứng lên đi ra ngoài, nhưng lại bị gã binh lính cầm súng canh ngoài cửa hai ngăn lại.
Ông đẩy súng chĩa vào mình ra bước nhanh ra ngoài.
Binh lính canh giữ không dám cản ông, đành phải theo sát phía sau.
Trịnh Long Vương đến bên ngoài phòng của Tiết Đạo Phúc.
Tuân Đại Thọ cùng hai gã thân binh phụ trách canh bên ngoài đang nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc của phụ nữ phát ra từ bên trong, thần sắc hèn mọn khả ố, bất giác nhìn thấy Trịnh Long Vương đi tới thì giơ súng lên ngăn lại.
Trịnh Long Vương nổi giận, hai tay nhanh như chớp, còn chưa thấy ra tay như nào thì đã đồng thời kiềm chặt hai tay của hai gã binh lính kia bẻ một phát.
Hai tên lính kêu lên thảm thiết, súng rơi xuống đất, ôm lấy tay ngã xuống đất.
Tuân Đại Thọ vốn cũng muốn lên tiếng can ngăn nhưng thấy thế, vội ngậm miệng lại.
Âm thanh trong phòng theo đó im bặt.
– Chuyện gì thế? – Tiết Đạo Phúc quát.
Trịnh Long Vương đạp vào cánh cửa.
– Chỉ là một phụ nữ sơn dã thôi, tỉnh trưởng Tiết còn chưa từng thấy phụ nữ à? Đi qua gây nhiễu loạn người ta thì thôi đi, còn làm nhục phụ nữ nữa, tỉnh trưởng Tiết không sợ, nhưng tôi lại sợ hại âm đức.
Các người là tôi dẫn tới đây, cũng xin phát nhân từ tha cho phụ nữ trong trại này đi.
Ông đứng ở cửa, đôi mắt lộ hàn quang, thần uy khiến ai nấy cũng khiếp sợ.
Tiết Đạo Phúc tỉnh cả rượu, mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng vừa xấu hổ vừa căm hận không thôi, nhưng nghĩ đến kho báu tiền tài còn chưa vào tay, không dám đắc tội, liền ngượng ngùng giải thích nói tối nay uống hơi quá chén, người do thủ hạ đưa tới, mình thì mơ mơ màng màng, vốn cũng không phải ý muốn của mình.
Nói xong đi ra cho Tuân Đại Thọ hai cú bạt tai rất mạnh.
Cô gái kia là cháu gái của Thổ ty, vơ lấy quần áo che cơ thể, nước mặt tuôn trào quỳ trước Trịnh Long Vương, dùng thổ ngữ cám ơn, chạy ra ngoài, chạy về phía ông nội và những người trong tại đang bị ngăn ở ngoài.
Tiết Đạo Phúc lại sai người gọi phó quan tới, truyền lời, lập tức thả hết toàn bộ phụ nữ trong trại ra, xong rồi cười xòa:
– Thế này hài lòng chưa? Long vương yên tâm, đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lên núi.
Trịnh Long Vương không nói gì rời khỏi đó.
Đêm đó, ông ngồi bên lò sưởi cho đến tận bình minh.
Khi trời sáng, ông ra khỏi phòng, bắt gặp Tiêt Đạo Phúc đã tập hợp thủ hạ chờ sẵn bên ngoài rồi.
Trong núi cỏ cây rậm rạp, bụi gai giăng đầy mặt đất, Tiết Đạo Phúc bắt mười mấy trại dân của trại Thổ ty dùng dao phay đi trước mở đường, gian nan tiến lên.
Đi được hơn nửa ngày, lúc chạng vạng tối, sức gió bỗng nhiên nhiên nổi lên rất mạnh, từ xa những tiếng ù ù rít gào không ngừng, trại dân hoảng sợ quỳ xuống dập đầu về hướng gió, bị roi quất cũng không màng đến, sống chết cũng không chịu tiến lên nửa bước.
Phó quan của Tiết Đạo Phúc nổi giận, rút súng định đánh chết người.
Trịnh Long Vương nói:
– Thả họ đi đi.
Phó quan nhìn sang Tiết Đạo Phúc, bắt gặp y không lên tiếng thì đành phải cất súng đi, bảo thủ hạ tiếp tục mở đường.
Cứ như vậy, mấy trăm người giống như con rắn dài dưới sự dẫn đường của Trịnh Long Vương, chậm chạp tiến về phía trước trong núi sâu.
Khi trời tối hẳn, nghỉ tại chỗ một đêm, ngày hôm sau dậy sớm, lại đi nửa ngày, cuối cùng cũng đến gần cửa ra vào.
Trịnh Long Vương quan sát địa hình, ra lệnh chặt hết một đoạn lớn gai dại và dây leo hoang dã sinh trưởng tươi tốt gần đó.
Sau khi làm xong, thình lình nhìn thấy một cầu thang được xây dựng bằng dây sắt và gỗ cũ đã phủ đầy rêu dọc theo bức tường đá, xoay quanh hướng xuống dưới, nhìn