Hành động giám thị nhằm vào Tô Tuyết Chí là do Chương Ích Cửu trực tiếp phụ trách, nhưng Đồng Quốc Phong vẫn không yên tâm chút nào.
Nhất là gần nhất, sau khi nhận được liên tiếp các loại tin tức liên quan tới Hạ Hán Chử, dựa vào trực giác của mình, Tô Tuyết Chí này không phải một chiếc đèn đã cạn dầu.
Nhằm đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta cũng phái thủ hạ của mình thực hiện giám thị chặt chẽ.
Ngày hôm đó sau khi ngăn được người ở trạm ga xong, tiếp theo trong vòng hơn một tháng nay, mỗi ngày những hoạt động liên quan đến người này đều được ghi chép tỉ mỉ.
Cho đến trước mắt thoạt nhìn là hoàn toàn bình thường.
Ngày 25 tháng 10, người chỉ ở trong xưởng thí nghiệm phía tây, không hề ra ngoài.
Ngày 27 tháng 10, để thuận tiện cho việc bổ sung thiết bị sau này mà đã thuê người dân trong thôn tu sửa mở rộng con đường đất ở đó, hiện tại ô tô đã có thể đi thẳng đến tận cổng chính của xưởng thí nghiệm.
Cùng ngày, Tô Tuyết Chí lái chiếc xe mà Hạ Hán Chử trước đó đã để lại trong biệt thự đi đến Cục y tế làm việc, lúc trời tối mới trở về.
Ngày 29 tháng 10, tiếp tục lái xe đi lại giữa hai nơi đó.
Ngày mùng 1 tháng 11, hành trình giống ba ngày trước.
Buổi sáng Tô Tuyết Chí một mình vào thành, cả một ngày làm việc ở Cục y tế, sau khi trời tối thì cũng một mình lái xe về xưởng thí nghiệm phía tây, sau đó không hề ra ngoài nữa.
Đồng Quốc Phong lật xem báo cáo một tuần trình một lần, nhíu nhíu mày:
– Còn hoạt động bên trong xưởng thí nghiệm và Cục y tế thì sao?
– Xưởng đó có trạm gác, không thể nào đi vào để giám thị được.
Nhưng cửa trước cửa sau đều có người chúng ta giám sát 24/24h, không phát hiện ra tình huống khác thường gì.
Trong cục y tế thì có người chúng ta, vẫn luôn giám thị chặt chẽ, báo cáo là chỉ làm công việc bình thường, cũng không có gì bất thường cả.
Đồng Quốc Phong trầm ngâm.
– Hạ Hán Chử hiện tại là tai họa ngầm to lớn đối với Tổng trưởng, lần trước khi đi anh ta là đi cùng Tô Tuyết Chí, có thể thấy sự coi trọng của anh ta với Tô Tuyết Chí này.
Giam lỏng người này ở kinh sư, ngày sau sẽ có hữu dụng, hiện tại không thể để cậu ta đi khỏi đây được.
Tối mai là hôn lễ của Đình Chi rồi, phu nhân Tổng trưởng xuất phát lễ tiết cũng đã gửi thiệp mời cho cậu ta.
Nếu như cậu ta có đi, khách sạn kinh sư rộng lớn đông người, các cậu phải giám sát chặt chẽ cho tôi, không được để xảy ra tình huống gì biết chưa.
– Vâng ngài yên tâm! Ngày mai, dù là cậu ta đi vệ sinh người của tôi cũng sẽ theo vào.
Trừ phi cậu ta là Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa biến mất được, bằng không tuyệt đối không qua được mắt chúng tôi đâu.
Ngày hôm sau, là ngày vui cử hành hôn lễ của hai nhà Vương Trần, gây sự chú ý của cả thành phố.
Sâm sẩm tối, Tô Tuyết Chí đã chuẩn bị xong, trước khi xuất phát thì soi gương chỉnh trang lại mình lần cuối.
Tóc ngắn, âu phục, cà vạt, giày da.
Cô cất thiệp mời, ra khỏi phòng ở đi ra cổng lớn xưởng thí nghiệm.
Lúc đi đến ô tô chuẩn bị mở cửa xe, cô quay đầu lại nhìn nơi mà cô đã sinh sống làm việc hơn nửa năm qua, lên xe, khẽ gật đầu với binh lính trạm gác, lái xe rời khỏi.
Đi được nửa đường, qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một chiếc xe bám theo phía sau.
Cô vẫn tiếp tục lái vào thành, đi thẳng vào khách sạn kinh sư.
Khách sạn sang trọng này là địa điểm chính tổ chức hôn lễ của Vương Đình Chi cùng tiểu thư Trần gia.
Hoàng hôn chỉ còn dải ánh sáng mỏng nhẹ, đèn đường vòng cung trên những con đường gần khách sạn đã bật sáng từ sớm.
Đèn bên trong và bên ngoài khách sạn càng thêm rực rỡ.
Những chiếc ô tô xe sang với nhiều kiểu dáng nối tiếp nhau đến, các khách VIP mặc nhiều trang phục khác nhau ra vào cổng với nụ cười tươi rói.
Tô Tuyết Chí dừng xe xong đi đến trước cửa khách sạn.
Tối nay tập hợp đủ tất cả các quan chức cấp cao toàn thành bắt đầu từ Tổng thống và đặc sứ từ các quốc gia khác nhau, công tác bảo an dĩ nhiên được coi trọng, ngoài lỏng trong chặt.
Thiếp mời được gửi cho riêng từng người, không có thiếp mời thì không được đi vào.
Trần gia tây hóa, trong gia tộc nhiều người, có nhiều người từng ra nước ngoài du học, muốn biểu dương tư tưởng thời đại mới, nhà họ Vương cuối cùng cũng đồng ý tổ chức nghi thức hôn lễ kiểu phương Tây.
Thời gian bắt đầu vào lúc sáu giờ tối.
Tuyết Chí đưa thiệp mời ra, thuận lợi đi vào.
Trong sảnh cưới được trang trí cực kỳ sang trọng, hoa tươi khắp nơi.
Cách 6 giờ tối chỉ còn mười lăm phút nữa mà khách khứa hầu như đều đã có mặt đông đủ, trang phục lịch sự đẹp đẽ, cười cười nói nói.
Tô Tuyết Chí vừa đi vào đã nhìn thấy Chương Ích Cửu đang đứng nói chuyện cùng mấy người tổng thống Phương Sùng Ân, nhưng anh ta lại không chút để tâm đến, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang tìm ai đó.
Tô Tuyết Chí không bước tới, đang muốn tìm một vị trí để ngồi xuống, Chương Ích Cửu bỗng nhìn thấy cô, hơi lưỡng lự một chút nhưng vẫn chủ động đi tới, mỉm cười chào hỏi với cô, hỏi cô dạo này như thế nào.
Tô Tuyết Chí ứng phó có lệ.
– Cậu họ của cậu ở bên ngoài dạo này động tĩnh lớn ghê….
Anh ta nhìn bốn phía.
– Gần đây anh ta có liên lạc gì với cậu không?
Gương mặt anh ta vẫn treo nụ cười, như là tiện thể hạ thấp giọng hỏi.
– Có liên lạc hay không người của các anh không báo cáo à? –Tô Tuyết Chí cũng cười đáp lại.
Chương Ích Cửu mặt không đổi sắc, vẫn cười cười:
– Thứ lỗi thứ lỗi.
Tôi cũng làm tròn chức trách thôi, tin rằng tiểu Tô hiểu cho.
Tô Tuyết Chí chỉ cười cười, đúng lúc này, những tiếng vỗ tay hoan hô vang lên.
Cô nhìn lại, thấy là gia chủ tối nay đã đi vào.
Vương Hiếu Khôn cùng Vương phu nhân mặc hỉ phục đi cùng nhà họ Trần, mấy người bước đi trên tấm thảm gấm trải giữa khách sạn, vừa đi vừa gật đầu chào hỏi với khách quý hai bên, mặt mày tươi cười, vui vẻ hớn hở.
– Tiểu Tô cậu tự nhiên nhé, hiếm khi được ra ngoài cứ chơi vui vẻ vào.
Tôi đi trước.
Chương Ích Cửu nhìn thấy vậy vội nói mấy câu ái ngại rồi đi ngay.
Rất nhanh, trong những tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng nhiệt liệt, hai nhà ngồi xuống, hôn lễ bắt đầu.
Công tử nhà họ Vương đứng ở một đầu thảm đỏ, cô dâu đứng ở đầu bên kia.
Khi người mới xuất hiện trước mặt mọi người, tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên, ai nấy cũng khen ngợi kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.
Đúng thực là như thế.
Công tử nhà họ Vương vốn tuấn tú lịch sự, tối nay mặc lễ phục quân trang mới tinh thẳng thớm, càng làm nổi bật vẻ anh tuấn của mình.
Trần tiểu thư danh môn khuê tú, xinh đẹp vô cùng, mặc bộ váy cưới màu trắng thướt tha tựa như nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Cô ấy cười xấu hổ, bám vào cánh tay của bố, được đưa đến trước mặt chú rể, cùng nhau nhận sự chúc phúc của mục sư.
Người chịu trách nhiệm dẫn chương trình cho buổi hôn lê là quan chức nội vụ, nói năng dí dỏm hài hước, dẫn dắt lưu loát.
Theo sự lôi kéo của anh ta, bầu không khí của hôn lễ rất thoải mái, tiếng cười tiếng nói không ngừng.
Tô Tuyết Chí yên lặng xem một chốc lát sau đó lặng lẽ lui ra, đi về hướng nhà vệ sinh.
Vừa đi vào nhà vệ sinh nam, phía sau có người đội mũ đen đi theo vào, dừng ở đối diện, giả bộ như hút thuốc lá.
Tô Tuyết Chí điềm nhiên như không đẩy cửa đi vào, xả nước, đi ra rửa tay, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh.
Người mũ đen lập tức đi theo ra ngoài, bám rất sát.
Đinh Xuân Sơn đã cho cô xem sơ đồ các tầng của khách sạn.
Cô hy vọng nhiều vào vị trí cửa ra vào và cầu thang của khách sạn.
Cô quay trở lại hướng sảnh lớn, lúc sắp đến đột ngột rẽ một cái, người đã không thấy.
Gã theo dõi cô lập tức đuổi theo, lúc rẽ qua, phát hiện đó là một cầu thang nhỏ dành riêng cho nhân viên khách sạn thì vội vàng xông lên.
Chờ gã đó lên cầu thang nhỏ xông lên tầng trên, Tô Tuyết Chí vừa trốn trong một chỗ hẻo lánh ngay dưới gầm cầu thang lập tức đi ra, quay ngược trở lại, đi vào thang máy, nhờ người điều khiển đưa mình lên tầng 6,