Mũ đen dẫn người đi thẳng lên tầng 6, lục soát tìm kiếm tất cả các lối đi và các phòng tiện ích thuộc không gian công cộng trên tầng này, không tìm thấy người đâu, lại chia mọi người ra, một đội đi lên, một đội đi xuống, lại lần nữa truy tìm.
Nhưng tìm toàn bộ vẫn không có manh mối gì.
Mấy thủ hạ khác của gã lần lượt tới báo cáo, đã tìm cả hội trường tổ chức hôn lễ cùng tất cả những nơi khác bao gồm cả phòng nghỉ và nhà vệ sinh, cũng không tìm thấy người đâu.
Đồng thời, theo phản hồi từ các chốt bảo vệ phía trước và phía sau, Tô Tuyết Chí cũng không hề ra ngoài, điểm này thì chắc chắn trăm phần trăm.
Nói cách khác, hiện tại khả năng lớn nhất chính là người vẫn còn đang ẩn nấp trong căn phòng nào đó của khách sạn.
Nơi này có mấy trăm phòng, nếu đi lục soát từng phòng mà nói thì lượng công việc rất lớn, nhưng điều đó không quan trọng.
Vấn đề quan trọng nhất là đêm nay khách vào ở đều là những khách quý từ nơi khác đến tham dự hôn lễ, không phú cũng là quý, không được sự cho phép, mũ đen cũng không dám tự tiện xông vào, thế là đi ra sảnh trước, mời Đồng Quốc Phong ra báo cáo chuyện phát sinh cho y biết.
Đồng Quốc Phong giật mình hoảng sợ, mũ đen cuống quýt xin lỗi, nói mình vô năng, lại đề ra biện pháp bù đắp.
– Nhân hôn lễ còn chưa kết thúc, các vị khách quý còn chưa về phòng, lấy chìa khóa tranh thủ thời gian để lục soát, đề phòng cậu ta vào phòng và trốn trong phòng.
Cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Đồng Quốc Phòng ra lệnh cho điều thêm người tới.
– Phòng nào cũng đều trở thành nơi giấu người, cần phải tìm hết các phòng, bao gồm cả gầm giường, ngăn tủ, sau rèm cửa, kể cả tầng cao nhất.
Nhớ kỹ, không được đụng vào đồ đạc của khách, nhưng không được bỏ sót.
Nhất định phải tìm được người cho tôi.
Có biến cố gì thì báo cáo tôi ngay.
Mũ đen xác nhận.
Chẳng mấy chốc đã nhận được chìa khóa từ chỗ quản lý khách sạn, tập hợp mọi người lại và phân công họ vào các tầng khác nhau để kiểm tra, đồng thời nhắc nhở nếu như trong phòng có người đang nghỉ ngơi thì nói buổi tối có kẻ gian trà trộn vào, có thể sẽ gặp nguy hiểm, bảo khách hiểu và thông cảm cho.
Đám thủ hạ nhận lệnh chia nhau ra đi làm việc.
Trong một căn phòng ở tầng cao nhất, trong phòng tắm, Chương Ích Cửu cuối cùng cũng trấn an được Đường tiểu thư đang bị hoảng sợ, đỡ cô ấy đứng lên, nói muốn mời bác sĩ đến cô ấy xem vết thương ở chân của cô ấy.
Đường tiểu thư tay bám vào bệ rửa mắt để đứng, cảm ơn anh ta, sau đó nhã nhặn từ chối, nói chân mình không bị thương nặng gì, chỉ bị xước xát chút thôi, không đến mức phải đi mời bác sĩ đến khám.
– Em xin lỗi, là em làm cho anh mất vui.
Ban đầu em chỉ nghĩ muốn đi xuống thôi, dù sao cơ hội cũng hiếm có, không ngờ lại bị thương ở chân.
Thôi, em không đi nữa.
Anh còn phải xã giao, đừng lo cho em.
Yên tâm đi, anh đi đi.
Đường tiểu thư mỉm cười nhỏ nhẹ thúc giục.
Hiếm có cơ hội tốt như vậy, Chương Ích Cửu làm sao mà chịu đi xuống, cười nói:
– Thôi, anh cũng không xuống dưới nữa.
Tối nay chú rể là Vương công tử mà không phải là anh.
Anh thì có xã giao gì.
Anh ta nhìn nền phòng tắm, nhíu mày:
– Mang tiếng là khách sạn nổi tiếng nhất kinh sư mà lại không trải chống trượt làm khách bị trượt ngã.
Lát anh đi khiếu nại mới được.
Nói xong nhìn sang tủ chứa đồ.
– Anh xem xem có cái khăn nào không để trải ra nền phòng tắm tránh buổi tối nhỡ em không cẩn thận lại bị ngã….
Nói rồi đưa tay ra muốn mở cửa tủ.
Quần áo mà vừa rồi Tô Tuyết Chí thay ra vẫn còn để trong tủ chứa.
Theo kế hoạch ban đầu, đề phòng có chuyện xảy ra, đợi cô đi rồi, Đường tiểu thư sẽ giấu quần áo vào trong túi xách rồi cầm đi vứt bỏ ở nơi hẻo lánh.
Vì thế cô ấy cũng cố tình mang một chiếc túi xách tay lớn hơn để có thể đựng quần áo.
Vì vậy, ngay cả khi có hành động tiếp theo cũng không thể điều tra được gì ở chỗ cô ấy cả.
Nhưng không ngờ rằng Chương Ích Cửu đột nhiên đi lên làm xáo trộn cả kế hoạch, bộ quần áo nam giới kia vẫn còn chưa kịp cất giấu kỹ, thấy anh ta sắp mở cửa tủ rồi, Đường tiểu thư kêu “ối” một tiếng, khom người xuống.
– Sao vậy em? – Chương Ích Cửu dừng lại, quay đầu vội hỏi, đầy vẻ lo lắng.
– Chân bị đau….- Đường tiểu thư vén váy cúi xuống xem chỗ chân bị đau, chân mày nhíu lại.
– Em cứ bướng cơ, anh đã bảo gọi bác sĩ mà em không chịu…
Chương Ích Cửu lắc đầu, rất lịch sự đỡ lấy cánh tay của Đường tiểu thư đưa cô ấy đi ra ngồi bên mép giường, bảo cô ấy chờ một chút, mình ra ngoài gọi người phục vụ tới yêu cầu đưa hòm thuốc tới.
Khi hòm thuốc được đưa đến rồi, anh ta cởi áo khoác, sắn tay áo lên, ngồi xổm xuống tự mình băng vết thương ở chân cho cô ấy.
Động tác của anh ta rất nhẹ, còn xót xa hỏi cô ấy có có đau không.
Đường tiểu thư nói không đau, lại mở miệng thúc anh ta đi xuống, sợ ảnh hưởng việc của anh ta, để cô ấy tự xử lý là được.
Đoạn chân lộ ra của Đường tiểu thư trắng như tuyết, chạm vào làn da mịn màng mềm mượt đến vô cùng.
Chương Ích Cửu đột nhiên nhớ đến lời đồn ướt át mà trước kia không biết đã nghe được từ đâu, nghe nói Đường tiểu thư hằng ngày trước khi đi ngủ đều dùng cao tuyết hoa trộn với sữa bò bôi dưỡng lên toàn thân.
Lại nhớ đến từ sau khi người đàn ông mà cô ấy dựa dẫm vào không còn nữa, cô ấy vườn không nhà trống nhiều năm, trước đó lại là người tình tin đồn của Hạ Hán Chử, bây giờ lại không chấp nhận sự theo đuổi nồng nhiệt của mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ghen tuông khó tả, liền cười cợt dùng giọng điệu trêu chọc:
– Anh biết, Yên Kiều trẻ tuổi hơn anh, vóc dáng đẹp hơn được phụ nữ yêu thích hơn, em thích cậu ta là bình thường thôi.
Nhưng mà, đàn ông lớn hơn vài tuổi cũng có người tốt, sẽ quan tâm em, quen thử là em sẽ biết ngay.
Anh ta dừng lại.
– Đường tiểu thư, không phải đến giờ em còn chờ đợi Yên Kiều đấy chứ? Em là người thông minh, cũng không phải mới ra đời, lẽ nào còn không nhìn rõ khi đó anh ta vì không muốn cưới Tào tiểu thư không muốn công khai đắc tội người ta mà lấy em ra làm lá chắn.
Cậu ta không đáng tin cậy, em cần gì phải trung trinh với cậu ta mãi như thế.
Đường tiểu thư thấy anh ta mãi không đi, trong lòng lại sốt ruột về chuyện quần áo còn đó, ngay lập tức đổi sắc mặt, thu chân về thả váy xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất theo.
– Thứ trưởng Chương, anh nói vậy là có ý gì?
Chương Ích Cửu vừa thốt mấy lời ra khỏi miệng liền biết mình lỡ lời rồi, bắt gặp Đường tiểu thư giận thật, vội dỗ dành.
Đường tiểu thư nằm xuống, nghiêng người quay vào trong, cơ thể cuộn lại, mệt mỏi nói:
– Thôi, em tự hiểu bản thân, đàn ông có người nào đáng tin đâu, cần gì anh nhắc nhở, lần này lẽ ra không nên tới thì hơn.
Em mệt rồi, tối nay cảm ơn anh.
Em muốn đi nghỉ.
Chương Ích Cửu hốn hận lắm rồi, thấy cô ấy đã nhắm mắt lại, nét mặt đầy mệt mỏi, đứng trước giường một lúc, sau đó ngượng ngùng nói:
– Cũng được….Vậy em nghỉ đi, anh đi xuống, có gì cứ tìm anh…
Anh ta cầm lấy áo khoác mình vừa cởi ra, lại liếc nhìn người đẹp đang nằm trên giường, thấy cô đưa lưng về bên này không nhúc nhích, cũng không có ý giữ mình lại, đành phải đi ra.
Đúng vào lúc này, lại nghe bên ngoài có âm thanh chìa khóa tra vào cánh cửa, ngay sau đó, cửa phòng như bị người ta mở ra, có người xông vào.
Chương Ích Cửu giật mình đi ra ngoài.
Những người kia đột ngột trông thấy anh ta từ phòng ngủ đi ra thì ngây hết cả người, đứng khựng lại ngay cửa ra vào.
Chương Ích Cửu đang phiền muộn trong lòng, tức thì nổi trận lôi đình, gầm lên:
– Các người làm cái trò gì đấy hả? Tự ý mở phòng riêng, quá vô pháp vô thiên!
Tối nay khách có thể đặt được phòng ở tầng trên cùng thân phận đều không tầm thường, mũ đen sợ thủ hạ gây chuyện nên đích thân mang người tới.
Vừa rồi đã lục soát ở phòng bên cạnh rồi, không có gì bất thường, khi đến căn phòng này, nhìn tên khách đăng ký biết là Chương Ích Cửu, nhớ người ta vẫn còn đang ở hội trường dưới sảnh cho nên cũng không gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào, nào ngờ anh ta lại ở bên trong phòng.
Mũ đen vội đi lên khom người xin lỗi, lấy cái lý do lãng nhách vừa rồi để vào từng phòng kiểm tra.
– Tôi xin lỗi, cấp trên có lệnh, tất cả các phòng đều không ngoại lệ, đây cũng là vì sự an toàn của Thứ trưởng Chương.
Kẻ gian hết sức giảo hoạt, nếu nhân lúc ngài không ở đây mà lẻn vào ẩn nấp bên trong thì rất nguy hiểm cho ngài.
Chúng tôi vào kiểm tra một chút rồi đi ngay.
Mong Thứ trưởng Chương bỏ qua cho.
Nói rồi ra hiệu cho thủ hạ đi vào.
Đừng nói là trong phòng của mình không có gian tặc, dù là có đi chăng nữa, hiện tại Đường tiểu thư còn đang ở trong phòng ngủ, nếu để họ đi vào lục soát, mặt mũi Chương Ích Cửu mình để đi đâu.
– Dừng lại! – Chương Ích Cửu nghiêm nghị quát lên.
– Đừng tưởng lấy Đồng Quốc Phong ra là tôi đây sợ ông ta.
Cút hết cho tôi.
Còn dám đi một bước, súng của tôi không nhận ai đâu.
Anh ta móc súng ra, lạnh lùng nói.
Mũ đen thấy anh ta giận giữ không nhỏ, còn nói như vậy, cũng không dám đi vào nữa, vâng dạ hai tiếng, ra hiệu cho thủ hạ lui ra trước, bảo những người còn lại tranh thủ tiếp tục điều tra các phòng khác, mình thì xuống dưới báo cáo gấp cho Đồng Quốc Phong.
Chương Ích Cửu đóng cửa khóa trái lại, cất súng đi đi vào trong, đã thấy Đường tiểu thư xuống giường, mặt mũi tái nhợt, lo cô ấy bị hoảng sợ liền chạy ngồi bên mép giường dịu dàng an ủi.
Trong lòng anh ta cũng đầy dấu chấm hỏi, không biết Đồng Quốc Phong đang giở trò quỷ gì.
Gian tặc đếch gì, tìm cớ gây sự thì có, trong lòng không yên, muốn đi ra xem một chút, bèn tiếp tục an ủi Đường tiểu thư, nói:
– Chắc là phía dưới có chuyện gì đó, hay là anh xuống xem một chút.
Lát anh lại lên thăm em.
Xong rồi đứng lên đang muốn đi lại sực nhớ tới chuyện vừa nãy.
Phong cách làm việc của Đồng Quốc Phong rất giống Vương Hiếu Khôn, sẽ không làm mà không có lý do.
Điều động nhân thủ gây ra động tĩnh lớn như thế, khả năng thật sự có chuyện rồi.
Xem kiểu kia là lục soát tìm người, nhỡ đâu nhân vật nguy hiểm nào đó trốn ở nơi này, một mình Đường tiểu thư ở đây…
– Vừa rồi em cũng nghe thấy phải không, để anh kiểm tra cho em trước, không có gì anh mới đi.
Đầu năm nay rất hỗn loạn, cứ cẩn thận thì hơn.
Anh ta cúi nhìn gầm giường, lại nhìn sau rèm cửa, lại mở tủ quần áo ra lắc lắc một chút, cuối cùng chỉ còn lại phòng tắm.
Anh ta đi tới đẩy cửa ra, bỗng nhiên hai cánh tay mềm mại không xương duỗi ra từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo anh ta.
Cả người Chương Ích Cửu cứng đờ lại.
– Thứ trưởng Chương, sao anh lại tốt với em như thế?
Giọng nói mềm mại dịu nhẹ của Đường tiểu thư rơi vào trong tai, Chương Ích Cửu chậm rãi quay đầu, thấy cô ấy ngửa lên nhìn mình, hốc mắt ửng đỏ, thấy là thương yêu vô cùng, tim nảy lên một cái.
– Đàn ông nịnh bợ lấy lòng em em gặp nhiều rồi, nhưng em cảm thấy anh rất khác với những người kia.
Em không tin…Em có gì đâu mà đáng để anh yêu thương chứ.
Huống chi em lại bị người ta vứt bỏ, em không dám tiếp nhận người khác.
Em sợ, em sợ làm chậm trễ anh…
Đường tiểu thư nhỏ nhẹ nói.
Chương Ích Cửu nào còn nhẫn nhịn được nữa, đầu óc nóng bừng bừng như sốt, cúi xuống hôn lên môi cô ấy.
Đôi môi của Đường tiểu thư vừa thơm ngát vừa mềm mại, tuyệt vời