Hạ Nam tới lớp sớm hơn mọi ngày, khác biệt hôm nay cậu không ngủ mà nhìn về phía cửa lớp học như chờ đợi điều gì đó.
Ánh mắt cậu di chuyển theo từng bước chân cô gái bước vào phòng học.
Trần Ninh An cảm giác có ai đó nhìn mình khiến cô rợn tóc gáy lên.
“Cậu nhìn tôi như thấy đồ vật gì thú vị vậy.
”
Hạ Nam đợi đối phương ngồi xuống giọng như ngứa đòn mà mở miệng.
“Đúng là thú vị.
”
Trần Ninh An nhịn không được đập mạnh một cái vào đầu cậu, Hạ Nam không đề phòng bị đánh khiến cái trán đập xuống bàn phát ra một âm thanh không nhỏ.
Hạ Nam gằn giọng: “Trần Ninh An, cậu muốn giết người à.
”
Cô thản nhiên đáp lời, cả mặt nghiêm túc không hoảng.
“Giết người là phạm pháp.
”
Hạ Nam: “Đánh người cũng là phạm pháp.
Trần Ninh An: “Tổn thương không quá nặng, thân thể cậu không xảy ra vấn đề gì, nếu truy cứu trách nhiệm cũng chỉ là bạn học đùa vui nhau.
”
Hạ Nam không thèm chấp nhặt với cô, giận dỗi quay mặt vào tường, từ khi gặp cô tới bây giờ cậu chưa từng bắt gặp ánh mắt sợ hãi từ cô, nhiều nhất là ngạc nhiên không sợ hãi bất kỳ điều gì.
Khí thế này như đang nói ‘trên đời này không gì khiến cô phải sợ cả’.
Trần Ninh An trải qua một lần sinh tử đương nhiên không còn sợ hãi với cái gì, cô ngạc nhiên với những chuyện xảy ra mà bản thân không biết.
Hạ Nam: “Chuyện tôi nhờ cậu, hoàn thành khá tốt đấy.
”
Trần Ninh An trưng vẻ mặt coi thường liếc nhìn cậu: “Cậu không tài giỏi cũng đừng đánh giá người khác thấp như cậu.
”
Hạ Nam không quan tâm lời nói đểu từ cô tiếp tục câu chuyện.
“Hôm nay sẽ có kiểm tra bất ngờ, cậu đọc lại bài đi bị điểm thấp lại khóc nhè.
”
Trần Ninh An: “Là ông Trương đích thân kiểm tra sao?”
Hạ Nam gật đầu thay cho trả lời.
Trần Ninh An: “Nhiều học sinh sẽ bị lộ, nhà trường sẽ giải quyết như nào?”
Hạ Nam dựa lưng vào ghế, hai tay để sau đầu thong thả như không có chuyện gì xảy ra.
“Theo tôi dự đoán sẽ bị gom lại vào một lớp khác để học thôi, Nhất Trung danh tiếng bao nhiêu năm không thể tùy tiện hủy hoại, các con cháu thế gia danh môn không phải muốn đuổi là đuổi.
”
Trần Ninh An: “Vậy là cậu sắp chuyển đi rồi, như vậy được đấy tôi sẽ ngồi cùng bạn mới.
”
Hạ Nam: “Không muốn ngồi cùng tôi?”
Trần Ninh An: “Không muốn ngồi cùng người kém cỏi hơn mình nhiều như vậy.
”
“Cứ chờ xem.
”
Hạ Nam thấy không thể tiếp tục câu chuyện với con nhỏ này