Sau khi khỏi bệnh Trần Ninh An nhất quyết tới trường mặc kệ lời ngắn cản khuyên bảo của anh trai, còn ở nhà nữa chắc mọc nấm trên người mất.
Còn hai người bạn thân yêu của cô mấy hôm nay còn chưa được gặp.
Trần Ninh Dương không yên tâm để em gái tới trường một mình, đích thân chở cô tới cổng trường.
Cái chuyện anh trai không yên tâm nên phải đích thân chở kỳ thực luôn xảy ra khi cô còn học cấp 3, cũng không có gì là lạ lẫm.
Thời gian hiện tại đã học xong một nửa năm học, bắt đầu bước vào mùa xuân tràn ngập ấm áp, cây cỏ đâm chồi nảy lộc tràn đầy sức sống, không khí không quá nóng dịu nhẹ khiến lòng người thoải mái dễ chịu hơn.
Trần Ninh An cảm thấy bây giờ đi học cũng không cần chăm chỉ học tập như kiếp trước, vì Hạ Minh Dương quá ưu tú trong mắt mọi người nên cô luôn cố gắng phấn đấu học hành để không xuất hiện lời soi mói hai người không xứng với nhau.
Thời điểm cô chết cũng đã bắt đầu năm học lớp 12, với kiến thức của kiếp trước kể cả không lên lớp nghe giảng cô cũng tự tin đứng trong top 40 của trường.
Trần Ninh An nhan sắc không phải xinh đẹp nhất trường nhưng người vừa có nhan sắc thành tích lại tốt thì cô là người đứng đầu, không phải hoa khôi nhưng mệnh danh là tài sắc vẹn toàn.
Người ở trường theo đuổi Trần Ninh An không ít nhưng cô chưa từng để họ vào trong mắt, mọi người đều biết Trần Ninh An lớp 10A1 với Hạ Minh Dương 12A1 là một cặp.
Hai người thường xuyên đi chung với nhau, tới giờ cơm trưa lại chạy tới khối 12 tìm hắn, cười cười nói nói khiến nhiều em gái thích Hạ Minh Dương ghen ghét đố kỵ, ở sau lưng âm thầm mắng chửi cô không biết xấu hổ luôn chạy theo thần tượng của họ.
Hạ Minh Dương về ngoại hình đúng là không có chỗ nào để chê, thân hình cao ráo gương mặt sắc sảo khiến người đối diện không kìm lòng được luân hãm vào, không chỉ có ngoại hình nổi bật, thể thao không kém, thành tích học tập luôn giữ vững trong bảng xếp hạng ba người cao nhất trường.
Hắn còn là một chàng trai luôn tỏ ra ấm áp như gió xuân, với ai cũng mỉm cười hòa đồng không để mất lòng ai cả, như gần như xa không từ chối cũng không tới gần.
Sau khi phải đứng trước cửa trường Nhất Trung nghe bà mẹ già Trần Ninh Dương càm ràm nửa ngày cuối cùng cô cũng được thả vào lớp, trước khi đi còn nhét vào tay cô một xấp tiền dặn dò muốn ăn gì thì ăn, không muốn lên lớp thì trốn học.
“Anh trả thẻ cho em đi.
”
“Tạm thời tịch thu, vào lớp học đi.
”
Nhà người ta