Đỗ Hành chính là ở phía sau, thừa dịp hai người cùng Kinh Mặc nói chuyện liền chuồn ra ngoài.
Hắn dĩ nhiên không phải đến để thăm thân hữu, vốn dĩ lần trước hắn trở về từ Côn Lôn Sơn thực sự qua một đoạn ngày thái bình, ở Bách Hoa cốc an tâm trồng hoa nuôi cây cỏ không nói, thiên đế còn ngự ban cho hắn một lọ Bách Hoa Tửu tiến cống, với pháp lực của Đỗ Hành uống xong một chén liền say đến ngay cả bản thân là ai cũng không biết. Hắn say tỉnh, tỉnh say, danh xứng với thực sống mơ mơ màng màng.
Thẳng đến có một ngày bị người đánh thức từ trong mộng.
Trợn mắt vừa nhìn liền thấy Quyển Liêm Tướng Quân bên cạnh thiên đế, Đỗ Hành đã biết bản thân có thể lại gặp chuyện xui nữa rồi. Quả nhiên, thiên đế lại muốn phái hắn đi yêu thành dưới Lan Châu thành của thế gian, tìm một chỗ gọi là Khán Vân Đài gì đó, sau khi tìm được lại chờ phân phó, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thiên đế cũng sẽ hội hợp cùng hắn ở Quang Bạch Thành.
"Vì sao lại là ta?" Đỗ Hành Tinh Quân hỏi, dĩ nhiên, hắn cũng không dám hỏi thiên đế, vì vậy liền hỏi Quyển Liêm Tướng Quân.
Quyển Liêm vội vàng che miệng: "Ta bất quá là một người ở bên cạnh phụng dưỡng, nào biết tâm tư thiên đế."
Đỗ Hành đã hiểu rồi, hắn là đã biết cái gì nhưng không thể nói.
"Vọng Vân Đài...." Đỗ Hành mặc niệm, cũng không hỏi thăm người qua đường như trước đó nữa, cũng không phải hắn sợ có người chú ý mà là hắn đến Quang Bạch Thành đã có mấy tháng rồi, gần như tất cả mọi chỗ đều đi qua, chính là không có một chỗ gọi là Vọng Vân Đài.
— Nếu như thực sự không cách nào, ngươi cắt cổ tay của mình, nếu Khán Vân Đài ở lân cận, hẳn là sẽ có cảm ứng.
Đây là một câu nhắc nhở cuối cùng của thiên đế, Đỗ Hành tuy rằng không giải thích được nhưng là vững vàng nhớ kỹ. Bất quá hắn sợ đau, lại sợ máu tiên nhân dẫn đến một ít thứ không sạch sẽ trong thành hắn khó có thể ứng phó, cho nên chậm chạp không dám động thủ.
Sơn thánh đều đến Quang Bạch Thành, còn có con khuyển yêu bên cạnh nàng, Đỗ Hành Tinh Quân không ngốc, đoán không được lai lịch của nàng lại có thể bản năng nhận biết nàng cũng không phải người lương thiện, hiện tại các nàng ngày ngày giám thị, thật vất vả mới tìm được một cơ hội, nếu vẫn không động thủ sợ là không còn kịp rồi.
Đỗ Hành dưới chân khởi phong, bay đến một tòa hoang viện không người, đầu tiên hắn móc ra một bộ lá bùa chữ triện, bóc ba lá ném tới không trung, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, dán bên môi nhắm mắt thao niệm.
Mọi nơi trong góc phòng bỗng nhiên có âm thanh tất tất tốt tốt, dường như độc xà thè lưỡi, nhẹ nhàng lấy Đỗ Hành Tinh Quân làm trung tâm mà tiếng gần.
Đỗ Hành đánh bạo, rốt cục niệm xong phù văn, hô to một tiếng: "Phá!"
Một tiếng kêu thê lương của nữ nhân nổ tung sau lưng hắn.
Đỗ Hành da đầu tê rần, suýt nữa bị dọa quỳ trên mặt đất, hắn lòng còn sợ hãi mà nghĩ: May mà bản thân niệm nhanh, nếu không hiện tại đã bị quỷ nuốt mất.
Thiên đế a thiên đế a, rốt cuộc vì sao ngươi muốn cho một tiểu tinh quân nhỏ nhoi như hắn đến làm chuyện này?
Thật ra việc này cũng không thể trách Phong Tuấn, năm đó hắn phong ấn Sở Tỳ trận pháp liên đới đến vài đại trận thượng cổ, thiết trí rắc rối khó gỡ, những trận pháp này như bánh răng nối tiếp chuyển động, có một trận pháp đúng lúc rơi vào Bách Hoa cốc của Đỗ Hành. Lúc Đỗ Hành Tinh Quân phi thăng chức vị cùng địa điểm nhậm chức là do thần tiên chuyên tránh an bài, Bách Hoa cốc cũng không phải vùng cấm, mà dường như gặp phải "đại vận".
Bốn vạn năm trước, phong ấn có kiên cố thế nào cũng đã có chút buông lỏng, huống hồ có chút trận pháp đã hơn mười vạn năm, càng là lung lay sắp đổ. Thế gian mấy năm nay sở dĩ tai hoạ chiến tranh liên miên, ma tu, yêu tu, quỷ tu ùn ùn kéo đến, có liên quan rất lớn với việc phong ấn buông lỏng.
Hắn lần này hạ phàm, đầu tiên là vì gia cố phong ấn, thứ nhì mới là cùng Khương Ương du ngoạn nhân gian. Nghĩ cũng biết, một đế vương đa nghi mẫn cảm mà lại chí công vô tư, nếu không phải địa điểm là Lan Châu thành thì tại sao lại có tâm đi chơi, an tâm lưu vong ở biên thuỳ tây nam?
Vạn năm cùng phong ấn làm bạn, trên người Đỗ Hành ít nhiều nhiễm khí tức, cho nên Phong Tuấn mới có thể phái hắn đi Côn Lôn Sơn, dùng đó nhằm tìm được chu ti mã tích xem Sở Tỳ có phục sinh hay không, cũng bởi vậy Phong Tuấn mới phái hắn đến Quang Bạch Thành, tìm kiếm mắt trận đã mất.
Đại trận đã thái cổ, có chút cũng không phải Phong Tuấn lập ra, Nữ Oa cùng Phục Hy đã từng trấn qua vài con yêu thú, phương vị của mắt trận bọn họ chỉ kịp nói ra vị trí cơ bản, nhưng chưa dẫn Phong Tuấn đến, mắt trận trấn giết yêu thú ở nơi nào, phải tự mình đi tìm.
Đỗ Hành cắn răng nhắm mắt, cầm chủy thủ hung hăng cắt một đường trên cổ tay, huyết châu từ đó tuôn ra, tay của Đỗ Hành nắm chặt cổ tay, máu tươi chỉ lơ lửng ở giữa không trung, hắn thở phào nhẹ nhõm, chờ máu chảy gần nửa tách, vội vàng nhe răng nhếch miệng cầm máu cho bản thân.
Hắn lúc này mới cố tình nhìn máu tươi này.
Kết giới của Quang Bạch Thành phân năm phương vị, kết giới kéo dài thiên lý, nhiều quỷ vực tối tăm, một ít cặn bã chỉ sinh tồn ở nơi âm u. Trên Quang Bạch Thành là mặt đắt, bầu trời là thành dùng trận pháp sở tạo, chỉ có ánh mặt trời mọc ở phía đông lặn ở phía tây, mô phỏng ngày đêm của nhân gian, căn bản không có mây, làm sao có Vọng Vân Đài.
May mà Đỗ Hành học qua một chút ngũ ngũ mai hoa, mấy ngày nay hắn ở trong thành cũng không phải đi không công, nếu nơi đây hiện tại không mây như vậy trước kia thì sao? Hắn vẽ ra bản vẽ thật to, mỗi ngày bổ sung, cuối cùng cũng để hắn tính toán ra phương vị có