Mười ván mạt chược
Ván thứ nhất Sở Tỳ sơ ý, thiên hồ.
Mọi người: huyễn khốc
Chốc lát.
Côn Lôn: Ngươi thật là lợi hại a! Khuôn mặt xinh đẹp hai tay dựng thẳng ngón tay cái.
Khương Ương: "Vương! (mắt phát sáng)
Liên: khoa trương, ai mà không biết.
Ván thứ hai, Sở Tỳ hồ liên tục. Khương Ương ra pháo.
Mọi người: mơ màng
Chốc lát.
Côn Lôn: "Ngươi thật là lợi hại a1 ( thịnh thế mỹ nhan khuôn mặt thạch lựu ︿ (  ̄ ︶  ̄ ) ︿)
Khương Ương: Ta giỏi quá! Dĩ nhiên pháo vương, trở lại phải tưởng thưởng bản thân một chút ha ha ha ha ha ha ha ha ( kim quán mặt dài)
Liên: khen khen, ai mà không biết.
Ván thứ ba, Sở Tỳ tiếp tục xếp bài, một hàng dài quân vạn ( tức tất cả đều là con vạn, có tứ ngũ lục thất bát cửu hoàn chỉnh, còn năm con bài tẩy còn lại có thể cấu thành abc hoặc xxx hoặc ghép thành đôi). Liên đánh con pháo.
Mọi người ( lúc này không mơ mộng nữa)
Côn Lôn ( tay có chút mỏi cho nên chỉ là hài lòng mỉm cười)
Khương Ương (nghĩ thầm): kiếm mẻ đánh pháo cho vương, thái độ của ta đối với nàng hôm nay sẽ tốt một chút, ân.
Liên: đánh pháo là hồ bài chi mẫu, lão nương cũng không tin, làm lại, sợ ngươi sao?
Ván thứ tư (thạch lựu loạn nhập: Hảo khốn khổ a, chỉ hồ một mình thật không thú vị, cũng không phải ta đang đánh bài, là ta đánh bài cũng không có khả năng có vận khí tốt như vậy, lễ mừng năm mới đánh vài ván mạt chược thắng rồi lại thua thua rồi lại thắng một chút thú vị cũng không có ﹁ _ ﹁) Sở Tỳ tiếp tục xào bài, mắt thấy đã toàn một hàng hồng phiếu tử, cười đến nhìn thấy răng không thấy mắt, có thể mua hết kẹo hồ lô trên phố.
Qua hai vòng.
Sở Tỳ (nội tâm tự huyễn): Côn Lôn chưa từng thắng, ta phải đút bài cho nàng mới được, y, nàng đánh ra tất cả đều là con vạn, điểu tử, có thể là đang chờ con bính, lại sờ ngay con nhị bính...
Sở Tỳ nhìn tám đôi trong tay mình ( còn cần giải thích sao? Bảy đôi chính là hồ (thắng) rồi) cùng một đôi tam bính, liền xé bài đánh ra: "Tam đồng!"
Côn Lôn: "Cái kia... Ta lấy, bính! Tứ đồng."
Đến phiên Khương Ương, làm một thuộc hạ ngay thẳng thời thời khắc khắc quan tâm vương, nghĩa vô phản cố dùng một đôi duy nhất trong tay ( quy củ, không có đôi không thể hồ, nếu như trên tay chỉ có x x x cùng abc ghép thành đôi, như vậy có thể hồ thiếu, tức là hồ bài lẻ. Tỷ như ngươi có 123/2354/456,8, thì có thể hồ lẻ 8,) con bính , ngũ bính dỡ xuống để Côn Lôn sờ bài.
Liên: mẹ kiếp như vậy cũng chơi được?
Nàng thề sống chết cũng sẽ không đem con bính đánh ra để Côn Lôn hồ, tuy rằng ấn tượng của nàng đối với Côn Lôn cũng không xấu nhưng nàng chính là không nuốt được cơn giận này!
"Ngũ vạn!"
Trong tay Sở Tỳ không có con bính nào khác, vì vậy đem tam bính tiếp tục đánh ra, nhíu mày ý bảo Côn Lôn bóc bài, Côn Lôn ôn nhuyễn nở nụ cười: "Ta hồ rồi, đồng màu ( đồng màu tức là bài hoàn toàn cùng một màu động vật, động vật tức là bài của ngươi toàn bộ đều đã được đánh ra, chỉ còn một con cuối cùng, tỷ như Côn Lôn, trên tay có nhị đồng, tứ đồng, hồ tam đồng, mà tam đồng bị bản thân đánh ra ba con, chỉ còn lại một con cuối cùng, Sở Tỳ đánh ra con pháo, là động vật, đánh tới lần thứ mười, tự sờ lần thứ 15, a, giảng giải đến hảo kích động), Tiểu Tỳ, đưa tiền ~"
Sở Tỳ vui đến nở hoa, hận không thể đem tất cả tiền đều đưa cho nàng, chính là hồ không đủ lớn nên không cho hết được.
Đừng nói là chung tiên, cho dù là mạng cũng cho ngươi a!
Sở Tỳ kiêu ngạo vô cùng: "Thật là lợi hại, trước không đánh nữa, ta đi mua kẹo hồ lô cho ngươi."
Khương Ương xung phong nhận việc: "Vương vương vương, ta đi mua ta đi mua!"
Sở Tỳ: "Như vậy sao được."
Nói xong liền cầm mao gia gia cho Khương Ương, Khương Ương lập tức muốn đi, bị Liên chặn đứng, Liên phụng phịu nói: "Ngươi đi không nhanh bằng ta, hay là ta đi đi."
"Nga, được." Khương Ương không chút khách khí đem tiền chuyển giao cho nàng.
Liên: "...."
Khương Ương cảm thấy bản thân không mấy thông tình đạt lý, bổ sung: "Vậy, ngươi cũng mua một xâu cho mình đi, ta trả tiền."
Liên nhìn nàng, cúi đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng.
Một phút đồng hồ sau, Liên