Chiếc đĩa không biết tên trong tay Côn Lôn bị lật úp, nước sái trên mặt đất, lá cây cũng tán trên mặt đất, Sở Tỳ kinh hoảng ngồi dậy, ngụm lớn thở dốc.
Nàng nhìn thấy Côn Lôn vẫn duy trì tư thế đưa nước cho nàng, run sợ hồi lâu mới thong thả chớp mắt, dường như nhớ đến đêm không trăng không sao, đôi mắt chậm rãi trút bỏ màu huyết hồng, song chưởng ôm thắt lưng của nàng, khuôn mặt chôn trước bụng nàng, bất động.
May mà... May mà chỉ là giấc mộng.
"Lại gặp ác mộng?" Côn Lôn vuốt tóc của nàng.
Sở Tỳ ở trong lòng nàng trầm mặc gật đầu.
Côn Lôn tiếp tục một bên vuốt tóc một bên dỗ dành: "Xoa đầu xoa đầu, bảo bối nhà ta... Ngô....đừng sợ."
Thân thể thân thể cứng đờ, hai tay ôm Côn Lôn càng thêm cố sức, nàng chống thân thể ngồi dậy, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Côn Lôn, người trong mộng đều là thấy không rõ khuôn mặt, đúng không? Nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng.
Côn Lôn nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta..." Nàng lắc đầu, muốn tự mình đi cảm thụ người đối diện rốt cuộc có phải chân thực hay không, lại e ngại chuyện trong mộng nhất nhất ứng nghiệm, nhân tiện nói: "Ngươi hôn ta."
Côn Lôn liền theo lời nàng mà đến gần, hôn một cái lên môi nàng.
Ấm áp, mềm mại.
Dường như tận lực đối nghịch, Sở Tỳ làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
"Nơi này là Cửu U sao?" Nàng hỏi: "Chỗ mai tán thần tủy của Bàn Cổ mai táng?"
Côn Lôn: "Ân. Lúc trước ta nghe ngươi nói, người của Vạn Yêu Quật biết hành tung của ngươi, ngươi lại bị trọng thương, nhất thời không biết chạy đi đâu, nên trốn vào nơi này, ở đây an toàn, chỉ cần ta không ra cửa, người bên ngoài sẽ không vào được."
Giống như ánh mặt trời mỗi ngày mọc lên ở hướng Đông lặn ở hướng Tây, mặc dù trung gian thỉnh thoảng có sai lệch quỹ đạo, nhưng chung quy sẽ đi đến tới hạn trước đó.
Sở Tỳ trong lòng phát lạnh, xuyên thấu qua sơn động đánh giá bầu trời bên ngoài, huyết hồng, thỉnh thoảng có bóng đen thấy không rõ bay vút mà qua không trung, phát sinh tiếng kêu chói tai. Nàng vỗ vỗ quần áo, nói: "Ta ra ngoài xem."
"Ta đi cùng ngươi."
Nàng Lập tức ngăn cản bước chân của Côn Lôn, nói: "Không, ngươi ở chỗ này chờ ta trở về."
Sở Tỳ liếc mắt nhìn Kinh Mặc nằm trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống tự mình kiểm tra thương thế của hắn một phen, phát hiện chắc chắn đã khỏi hẳn, mới một mình ra ngoài.
"Sao ngươi lại đi theo? Không phải ta đã bảo người chờ ta trở lại sao!"
Ngữ khí của nàng có chút không nhịn được cùng nóng nảy khó có thể diễn tả, Côn Lôn đứng lại, sợ hãi đứng tại chỗ: "Ta lo lắng cho ngươi."
Sở Tỳ thấy nàng ủy khuất biết vâng lời, lại bắt đầu tự trách, hận không thể tại chỗ đánh mình hai tát tai, ba bước còn hai bước khóa đến trước người Côn Lôn, hôn lên trán nàng, liên tục nói: "Xin lỗi xin lỗi."
Tràng cảnh giống trong mộng như đúc, sơn đạo huyết hồng, tảng đá hắc sắc, khuyển nha giao thác, càng lên cao bầu trời càng bị ép xuống thấp, dường như đảo ngược treo trên đỉnh đầu, Sở Tỳ mẫn cảm cúi thấp đầu.
Côn Lôn giải thích: "Nơi này chỉ có đêm tối, không có ban ngày. Cho nên đều là dáng vẻ này."
Có lẽ bởi vì việc vừa rồi, Sở Tỳ không nóng nảy cắt đứt nàng nữa, mà chỉ nắm chặt tay nàng, có thể rõ ràng cảm thụ được ôn độ, sau đó mới hỏi: "Ngươi qua đây trước đi?"
"Thật lâu trước đây ta đã biết, nhưng đây là lần đầu tiên đến nơi này."
"Cảm thấy quen thuộc sao?" Sở Tỳ hỏi nàng.
Côn Lôn gật đầu.
"Ta cũng cảm thấy như vậy. Ngươi xem cây cỏ dưới chân núi, ta dường như đều gặp qua."
Hai người cứ như vậy đứng trên đỉnh núi, hỗn loạn mấy ngày nay, thực sự nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, về phần ở nơi nào, ngược lại cũng không trọng yếu. Sở Tỳ yên lòng, lực đạo trong tay thả lỏng đi.
Nàng từ trong tay biến ra một bộ hồ cừu, giậm chân xuống đất, sau đó thẳng tắp ngã xuống, khép hờ đôi mắt vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Côn Lôn, nằm cùng ta một lúc."
Nàng ngữ điệu ôn nhuyễn, có vài phần ý làm nũng.
Tất tất tốt tốt động tĩnh nghe vào trong tai, Sở Tỳ dang hai tay, ý bảo Côn Lôn gối lên trên cánh tay nàng, là một tư thế hoàn toàn không hề phòng bị.
Vì vậy một kiếm đâm vào cũng hoàn toàn không có trở ngại, xuyên tim mà qua, xuyên thấu cả hồ cừu Sở Tỳ đang mặc.
Sở Tỳ bắt lấy tay nàng, mắt trừng muốn nứt ra: "Vì sao?"
Giữa nhãn đồng của Côn Lôn có một chút hồng quang yếu ớt, nàng nghiêng đầu, như là bỗng nhiên phân không rõ người trước mắt là ai.
Ngón tay Sở Tỳ nắm chặt đến trắng bệch, gân xanh trên lưng bàn tay một sợi tiếp một sợi nổi lên, truy vấn: "Vì sao? Ngươi nói a!"
Côn Lôn chỉ là si ngốc nhìn nàng, không nói được lời nào.
Nàng rốt cục mất đi tất cả khí lực, nhãn cầu giản rộng, dường như muốn ăn thịt người, buông tay xuống.
Côn Lôn ngồi yên hồi lâu, mới buông chuôi kiếm gắt gao nắm trong tay, nàng tận lực không nhìn tới thi thể trên mặt đất, xung quanh mờ mịt, trong lòng nói: Ta đây là đang làm gì? Nàng lau nước mắt không biết đã che kín trên mặt từ lúc nào, đần độn đi xuống chân núi, lại trở về sơn động kia.
Sở Tỳ rõ ràng vẫn nằm ở nơi đó, đưa tay sờ sờ, thân thể vẫn còn nóng. Ngón tay nàng khẽ run, cở ngoại bào, trung y, đừng nói vết thương ngay cả một sợi tóc cũng chưa từng tổn thương.
"Không có việc gì, không có việc gì." Nàng một bên lắc đầu, một bên lẩm bẩm: "Chỉ là ác mộng mà thôi."
Côn Lôn vỗ vỗ mặt mình khiến bản thân tỉnh táo lại, lập tức nhặt lên lá cây rơi trên mặt đất, xoắn thành cái quặng đến một góc sơn động hứng nước, nói đến cũng lạ, bên ngoài hắc sơn hồng thủy, nơi đây lại