Kinh Mặc không dám bay quá xa, chỉ dám hoạt động trong phạm vi nhất định, ở đây quái điểu hắn đã bắt qua một con rồi, con thứ hai con thứ ba như cá gặp nước, rất nhanh thắng lợi trở về. Tính cảnh giác của hắn xưa nay rất cao, cho nên lúc nghe đến động tĩnh trước tiên đã đem bản thân ẩn sau thạch bích.
Đến là một đám hắc khí lượn lờ chướng khí mù mịt, cầm trong tay trường liêm (lưỡi hái dài) tối như mực, mười người một đội, có mười đội, từng đội trưởng dùng tay biểu thị hành động.
Cách, Đông nghịt một tảng lớn, Kinh Mặc đếm sơ qua, khoảng chừng mười đội.
Bọn họ cách rất xa, với nhãn lực của Kinh Mặc cũng chỉ có thể nhìn được như vậy.
Hắn bất động thanh sắc lui lại phía sau, đến bảo đảm đối phương không nhìn thấy hắn mới thôi, sau đó mới vỗ cánh bay lên, trở lại đỉnh núi kia.
Di? Sao lại không có người?
" Muội muội?" Hắn đè nặng giọng nói hô lên.
Trước mặt bỗng nhiên nhiều ra hai người, Sở Tỳ y quan chỉnh tề ngồi trên hồ cừu, mi dài khé nhướng, dường như đang hỏi hắn có chuyện gì Côn Lôn lại đưa lưng về phía hắn, tư thế dường như có chút cứng nhắc.
Sở Tỳ vỗ vỗ lưng nàng.
Kinh Mặc chăm chú nhìn các nàng, Sở Tỳ che miệng ho khan hai tiếng, hỏi: "Ân? Xảy ra chuyện gì?"
" Ở đây còn có người khác." Hắn lặp lại nói: "Vừa rồi ta đi ra ngoài kiếm ăn đã nhìn thấy, ở đây còn có người khác."
Sở Tỳ rất bình tĩnh hỏi hắn: "Có bao nhiêu người? Ăn mặc thế nào?"
" Đại khái có hơn một nghìn người, đen thui, thấy không rõ, đều cầm một thứ dài thế này." Kinh Mặc hai cánh tay mở ra khoa tay múa chân diễn tả: "Liêm đao dài như vậy, mỗi đội sẽ cách nhau một đoạn, sau đó chậm rãi tụ lại, tuy rằng rất chậm nhưng ta quan sát một chút, dường như đang đến đây."
Hắn nói miệng khô, liếm liếm môi, hỏi: "Muội muội, chúng ta có cần chạy trốn không?"
Sở Tỳ suy nghĩ một hồi, Kinh Mặc miêu tả thực sự tạm thời không giống ký ức cằn cỗi của nàng, vì vậy nhìn phía Côn Lôn, tay Côn Lôn bái lấy vai nàng, ửng hồng trên mặt còn chưa lui, nhẹ giọng nói: "Nếu không... Chúng ta trốn trước đi."
Kinh Mặc lại thở dài.
Sở Tỳ ngạc nhiên nói: "Ngươi thở dài cái gì?"
Kinh Mặc khổ não nói: "Ta nghĩ ta đã ở cùng với ngươi thật lâu rồi."
Sở Tỳ cảm thấy lời này không hề dễ nghe, không vui vẻ hỏi: "Thế nào? Ngươi phiền chán ta rồi sao?"
" Ai nha, không phải. Ngươi không biết, phụ thân nói ta không thể ở cùng với ngươi lâu lắm!" Hắn đếm trên đầu ngón tay, phát hiện bản thân đã không có cách nào đếm rõ ràng nữa, trên mặt phiền muộn càng nhiều: "Xong, phụ thân nhất định sẽ trách cứ ta."
Sở Tỳ nghiêm mặt nói: "Ta có thể biết nguyên nhân không?"
Kinh Mặc phe phẩy đầu đi về phía trước: "Phụ thân không nói cho ta biết, ta cũng không biết, dù sao thì hắn nói huynh muội chúng ta là không thể cùng một chỗ!"
Ai muốn cùng với ngươi!
Sở Tỳ bị một tảng đá đè trong lòng, quả thực chẳng biết nên nói như thế nào mới tốt. Chỉ chớp mắt, Kinh Mặc đã sắp xuống núi, nàng chỉ đành kéo Côn Lôn, hai người cùng nhau xuống phía dưới. Côn Lôn bỗng nhiên nói: "Tiểu Tỳ, ngươi hiểu được vì sao Cổ nói huynh muội không thể cùng một chỗ sao?"
" Không biết a, lẽ nào ngươi hiểu được?"
Sở Tỳ chính là thuận miệng hỏi như vậy, ai biết Côn Lôn vỗ ngực nghiêm trang trả lời: "Ta hiểu được a."
" Vậy ngươi nói xem là vì sao."
" Ta không nói cho ngươi biết a." Nàng nhanh chóng rút tay mình ra, hỉ hả hai ba bước chạy đến phía trước Sở Tỳ.
Sở Tỳ: "Uy."
Phía trước một chim một tảng đá nửa điểm cũng không ý thức được nguy cơ đã đến, sôi nổi trở về sơn động, Sở Tỳ nheo đôi mắt, xa xa trông thấy bóng đen lắc lư trên núi cao, chốc lát cũng không chậm trễ, bước chân cũng nhanh hơn.
Sơn động này kín kẽ nhưng cũng không phải bí mật, nhưng phóng nhãn nhìn qua, không có chỗ nào có thể ẩn nấp tối như chỗ này, một, bên trong có Càn Khôn, thông đạo rất nhiều, tùy thời có thể chạy trốn, hai, sơn động này không biết là ai đào, vị trí địa lý rất tốt, nếu như không tận lực nhìn chính diện hướng này, rất khó phát hiện. Nói cách khác, trước khi đám bóng đen hoàn toàn đến gần, một khi không đối mặt bọn họ có đủ thời gian để rời khỏi.
Giống như lời của Kinh Mặc, đám bóng đen ngu xuẩn kia đi thực sự quá chậm, Kinh Mặc đem ba con quái điểu bắt được toàn bộ nướng chín, ăn no, ngủ một giấc, lại ra ngoài quan sát cũng chỉ mới đi được nửa đường mà thôi.
Phân nửa còn lại đủ để cho Sở Tỳ nhận rõ đám bóng đen rốt cuộc là cái gì. Đầu của bọn họ đều phủ áo choàng hắc sắc có mũ, hắc khí bao vây một tầng lại một tầng, chợt vừa nhìn như là một đám thi thể không đầu. Tay cũng không nhất định là tay, bạch cốt sâm nghiêm, có thể nói là khớp xương hiện rõ.
Không thể nói rõ lý do, nàng vô thức muốn chạy.
Vì vậy nàng hít sâu một hơi, nói với Côn Lôn cùng Kinh Mặc: "Chúng ta chạy."
Côn Lôn cực ít thấy nàng như vậy, bình tĩnh tự nhiên trên mặt dĩ nhiên lộ ra một cổ hoảng trương khó có thể cảm thấy, ngón tay nàng chạm rãi áp lên lưng bàn tay nàng, cư nhiên có thể cảm thấy run rẩy rất nhỏ, Côn Lôn nắm tay nàng, gật đầu.
Sở Tỳ dẫn bọn họ từ sơn động theo một thông đạo thoát đi, rõ ràng vẫn cách xa như vậy lại thủy chung đè nặng giọng nói nhắc nhở: "Xuỵt, nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Con chim hiếu kỳ Kinh Mặc bị khẩn trương của nàng ảnh hưởng, một câu cũng không dám hỏi.
Thái dương của Sở Tỳ rơi xuống mồ hôi lạnh, trong sơn động chật chội nhợt nhạt thủy đàm, có thể nghe rõ ràng.
Côn Lôn tuy rằng rất không hiểu rõ, nhưng vẫn muốn vươn tay đến lau mồ hôi cho nàng, trong giây lát thân thể nàng bị người từ phía sau ôm lấy, Sở