Khương Ương ở Tử Anh Điện ba mươi hai trọng thiên dưỡng thương, Liên thuận tiện cùng nàng lên đây.
Lúc này nàng đang nghiêng người nằm trên tháp, không có việc gì nghe hoa sen bên ngoài líu ríu nói chuyện phiếm, dùng long châu của thanh long chủ điều trị thân thể khôi phục rất nhanh, mặc dù không thể lập tức chạy nhảy, nhưng trở mình tóm lại là không cần cầu người nữa.
Sách, những tiểu hoa sen này đại khái thực sự cũng chỉ có sinh tồn trong cái xó này, tới tới lui lui chính là một chút chuyện nhà, dù sao thì Khương Ương nghe được là buồn ngủ, kiếm mẻ cũng không biết đã chạy đi nơi đâu, cũng không vội tới chỗ nàng tìm việc làm vui.
Buồn chán cực độ.
"Hưu —" Một tiếng, một đạo kiếm quang hồng sắc ngang trời xuất thế, ngay cả lan can bên ngoài Tử Anh Điện đều vỡ nát một góc, lại không hề trở lực phi thẳng trùng thiên, hướng Lăng Tiêu bảo điện của thiên đế.
Khương Ương cách cửa điện, xa xa dường như thấy thiên binh khuôn mặt dại ra, ước chừng là không thể hội qua cách chơi kích thích như vậy, bị hù dọa choáng váng.
Tiểu hoa sen sợ đến "huyên thuyên' kêu loạn, nhất tề chìm vào trong nước.
"Khương Ương, mau đến gặp ta!"
Đôi mắt nàng chấn động, không kịp nghĩ nhiều mà ngã xuống giường, loạn thất bát tao chuẩn bị hạ phàm, phàm thế vẫn chưa xuống được, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống đất, trong chớp mắt có một cánh tay vươn ra, đón lấy nàng, khuôn mặt của Liên thối tha đến gần như có thể ngửi thấy mùi.
Khương Ương trừng nàng: "Ngươi làm gì?"
Liên hừ lạnh: "Ta không đến? Ngươi dự định cứ như vậy khiếp đảm lăn đến bên cạnh vương của của ngươi sao?"
Khương Ương trong lòng vô cùng cấp bách, không thời gian cùng nàng đấu võ mồm đùa giỡn, vội vàng lấy lòng cười với nàng, nói: "Vậy ngươi giúp ta một chút đi, ta muốn đi gặp vương."
Liên lại bất vi sở động, nhìn nàng, sắc mặt càng thêm lãnh đạm.
Khương Ương cũng không nhịn được bất kể chút tâm tình của nàng, hờ hững gật đầu, nói: "Ta đây tự mình đi."
Nói xong nàng thực sự muốn 'khiếp đảm' Lăn xuống hạ giới, cánh tay Liên chụp tới, ôm lấy thắt lưng nàng, chân không chạm đất nhẹ nhàng đi ra ngoài, trên đỉnh ba mươi ba trọng thiên đã có động tĩnh, Sở Tỳ hành động lần này không thể nghi ngờ là khiến Khương Ương bại lộ, rất nhanh, thiên đế liền muốn tìm Khương Ương chất vấn.
Khương Ương được Liên bảo vệ rất tốt, ngay cả trận gió bạo ngược khi xuống ba mươi hai trọng thiên cũng không thổi đến sợi lông tơ của nàng, lúc này Liên nghiêng mặt nhìn nàng, lại không đầu không đuổi hỏi một câu nàng tương đối không hiểu ra sao: "Ân... Khương Ương, ngươi thích ta sao?"
Đây đã là lúc nào rồi, còn hỏi những thứ nhảm nhí không đâu này.
Bất quá nàng xem như kiếm mẻ này đến lúc gián đoạn động kinh rồi, lúc này vô cùng thống khoái trả lời: "Không thích a, ngươi không phải đã biết rồi sao?"
"Ân." Nữ nhân thấp giọng nói.
Cho dù chỉ có thể nhìn nhìn thấy sườn mặt, Khương Ương cũng có thể cảm giác được nàng ấy không thích hợp.
Nàng bỗng dưng hối hận rồi.
* * * * *
Ngày đó ở hỗn độn giới, Sở Tỳ dường như trở thành kẻ bàng quan, đem nhân sinh của nàng một lần nữa nhìn lại.
Nàng nằm trên mặt đất, tay chân vô thức co quắp, thần thức dường như bị cái gì dắt ra, đứng bên cạnh nàng, chân tay luống cuống không ngừng co quắp.
Đúng lúc này, vật gì đó thanh thúy nứt ra rồi, nàng chưa kịp nhận biết, lại đến một tiếng nổ, thân ảnh không rõ cầm trong tay búa lớn kiên quyết đem thiên địa bổ ra.
Đúng rồi, là Bàn Cổ.
Năm đó Bàn Cổ khai thiên, đôi mắt trở thành nhật nguyệt, trái tim hóa thành Côn Lôn. Dưới Côn Lôn Sơn có vực sâu hàng tỉ trượng, khi đó thế giới đơn thuần trước nay chưa từng có, đơn thuần thiện, đơn thuần ác, thiện ý được Bàn Cổ toàn bộ phân cho nữ nhi của hắn, lưu cho Vạn Yêu Quật chính là ác niệm độc nhất vô nhị.
Chúng hung ngoan độc ác, trời sinh liền biết tìm ăn đồng loại để bản thân trở nên cường đại. Nhược tiểu chính là bị cường đại ăn tươi, cường đại bị kẻ cường đại hơn ăn, một vạn năm tre già măng mọc xuất hiện hơn hai mươi yêu vương, thời gian lâu, các uế vật tiến hóa có linh trí, lại vô sự tự thông học được cấu kết với nhau, từ đơn đả độc đấu biến thành kéo bè kéo lũ đánh nhau. Nếu như có thể ổn định đại cục là tốt rồi, có lẽ ngày nào đó cũng có thể thoát khỏi Vạn Yêu Quật, đáng tiếc trong tập thể khi đó không ai phục ai, phàm là có một chút bản lĩnh những yêu vật còn lại liền cấu kết tiêu diệt, hoàn toàn chặt đứt đường lui của nó, đừng nói làm yêu vương, ngay cả quỷ cũng làm không được.
Đã định trước vĩnh viễn chỉ có thể là một thứ ô uế không nhập vào đâu được.
Vạn Yêu Quật rối loạn hơn mười vạn năm, ngay lúc đó Côn Lôn Sơn chuẩn bị dựng dục xuất thế một Côn Lôn thần rất thuần thiện, thì nơi này lại ngày ngày thi thể chất đống, u ám buồn nôn. Sở Tỳ cũng sinh ra ngay lúc này, chính xác mà nói nàng không xem như yêu sinh ra, khi đó yêu giới đang tao ngộ một hồi đại loạn, yêu vật chất chất được thành núi, nàng từ trong thi thể dựng dục sinh ra, là bông hoa tươi đẹp nhất nở giữa thi sơn. Nàng cực kỳ xảo quyệt, cực ngoan độc, thân thể cực nhỏ hết lần này tới lần khác ẩn chứa sức mạnh bất tử bất diệt.
Sở Tỳ đứng bên cạnh tiểu cô nương đang cắn xé thịt của yêu quái bị nàng ấy bắt được, bỗng nhiên rất muốn sờ đầu nàng ấy.
Đó là nàng lúc nhỏ.
Đã lâu không gặp, Tiểu Sở Tỳ.
Nàng khẽ cười một tiếng, ngón tay trong dự liệu xuyên qua thân thể đối phương.
Nữ hài từ nhỏ sẽ không giống những yêu vật khác, nàng vô cùng thích sạch sẽ, mỗi lần ăn xong đều phải tỉ mỉ kiểm tra có lưu lại vật bẩn gì không, ánh mắt của nàng ôn nhuận phát quang, không khàn đục như yêu vật. Nữ hài như có cảm giác ngẩng đầu nhìn hư không một cái, Sở Tỳ mới phát hiện con ngươi của nàng đen kịt, chỗ sâu nhất lại có một chút quang vựng, như là Hỏa Chủng vẫn luôn cháy mãi không tắt.
Nàng lau miệng, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi góc khuất.
Lúc Sở Tỳ lần nữa nhìn thấy nàng, nàng đã trưởng thành dáng vẻ thiếu nữ, cánh tay mềm mại của thiếu nữ buông xuống tại bên người, toàn thân da thịt mở ra, lộ ra huyết nhục đáng sợ, lại dường như không biết đau, chỉ cao cao đứng trên vương tọa, kiêu căng băng lãnh bao quát chúng sinh. Trên khuôn mặt của nàng vết máu đã khô lại,