Người đó chính là kiêng kỵ không gì sánh được trong miệng thiên đế, Sở Tỳ.
Khương Ương không phải người bên ngoài, nếu nói đến giao tình, nàng cùng Sở Tỳ quen biết trước hơn cả thiên đế, lúc đó hồng hoang tứ hợp, Khương Ương vẫn còn là một con Tu Xà nho nhỏ, được một ngụm yêu khí của Sở Tỳ mới hóa thành hình người, lúc đó sau khi Sở Tỳ bị ám toán ở Côn Lôn Sơn, nàng liền sai Khương Ương tương kế tựu kế trở thành pháp bảo cuối cùng còn có thể khiến nàng trở bại thành thắng.
Thiên đế tâm phòng bị quá nặng, Khương Ương ở thiên giới im lặng ngủ đông bốn vạn năm, không kết bè kết cánh không tham dự mọi việc, cách một nghìn năm sẽ vì thiên đế làm một lần người trút bầu tâm sự, thật sự là bị đè nén vô cùng, nhưng tốt xấu gì cũng không phải không làm được việc gì.
Khương Ương đem những gì đã thấy ở hỗn độn giới cùng những gì đã nói cùng thiên đế tường tận bẩm báo cho Sở Tỳ, Sở Tỳ chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt của nàng ngày thường cực kỳ đặc biệt, dài mà không hẹp, độ cung của mí trên đặc biệt rõ ràng, kéo ra đuôi mắt thật dài, cũng không giống như Khương Ương xinh đẹp yêu mị mà nhếch lên, mà chỉ ôn nhuận kéo xuống một chút, cộng thâm hàng mi dài mà nồng đậm, nhãn thần đơn thuần trong suốt, lại phối với một thân bạch cừu, thế nào cũng không giống như một yêu linh.
Mà ngay cả hồng liên ở giữa trán của nàng, nếu để cho kẻ không thể nhìn ra chân diện mục của tiên nhân nhìn xem thì hơn phân nửa còn tưởng rằng đây là liên hoa tiên tử gì đó.
Bình sinh bình sinh rất khinh thường việc bị người ta đánh đồng với tiên đê tiện, vì vậy mỗi lần đi ra ngoài đều muốn để hai đạo hồng sắc yêu văn bên má hiện lên, sau đó lộ ra răng nanh thật dài, làm cho người khác vừa thấy nàng đã sợ đến thất kinh, chạy như cướp đường.
Tuy rằng mỗi lần cuối cùng đều sẽ bị Côn Lôn giáo huấn, giáo huấn xong lại tiếp đi ra ngoài hù dọa người.
— đám vật nhỏ yếu đuối không đáng nhắc đến có cái gì đáng giá ngươi bảo vệ?
— ngươi cường đại như vậy vì sao còn muốn đi trêu đùa những phàm nhân này đây?
"Vương?" Khương Ương nói xong, nhìn nàng không nói được lời nào, hỏi dò.
"Ta nghe thấy." Sở Tỳ thu hồi tâm tư, ánh mắt cũng từ trên người Khương Ương dời đi, nhìn lối ra của quyển trục, nói: "Nói cách khác, tiểu tử kia đem thi cốt của ta giấu ở hỗn độn giới, sau đó kết một phong ấn hắn tự nhận là không ai có thể phá giải? Cuối cùng hắn nói một câu "Một cửa cuối cùng, sẽ có người thay ta ngăn trở'?"
"Trên đời này không ai có thể ngăn trở ta, đã từng có, hiện tại thì sao?" Sở Tỳ dừng lại một hồi, nhếch miệng lộ ra một nụ cười có chút nguy hiểm: "Đã không có."
Khương Ương: "Vương, với những gì ta thấy, điểm tựa duy nhất của thiên đế sợ là vị ở trong núi kia."
"Nga?" Sở Tỳ cười híp mắt nhìn nàng, biết rõ cố hỏi: "Ngươi nói tới nghe một chút?"
Khương Ương ngẩng đầu, nói như đinh đóng cột: "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!"
Sở Tỳ càng cười tươi hơn nữa: "A, hắn trái lại thích chơi loại trò trẻ con này, vậy cũng phải có ta phối hợp mới được, không phải sao? Đừng nói vị kia trong núi hiện tại pháp lực đã không bằng trước kia, cho dù là thời kì toàn thịnh, nàng cũng đánh không lại ta."
"Vâng, ngô vương anh minh thần võ."
Khương Ương gục đầu xuống, trừng mắt nhìn, ý trêu đùa đã rất rõ ràng.
Năm đó Côn Lôn đã sắp chết, ngươi thế nào vẫn bại trong tay nàng, cuối cùng còn muốn một tiểu tôi tớ như ta đến cứu.
Sở Tỳ: "...."
Lỗ tai thú của nàng thình lình bắn ra, mang theo hai khối lông xù mà run rẩy, ho nhẹ một tiếng, nói: "Bản vương cũng không phải người nhiều cấm kỵ như trước, năm đó là ta không bố trí phòng vệ, mới khiến tiểu tử thiên đế nhân lúc cháy nhà hôi của. Đã nhiều năm như vậy, thiên đế dĩ nhiên còn muốn dùng lại chiêu này....."
Sở Tỳ nâng tay sờ sờ lỗ tai thú đang dựng thẳng, thu trở lại, lạnh lùng thốt ra: "Coi như là ngọc thạch câu phần, ta cũng muốn lấy đầu hắn trước, đem thần gân của hắn rút ra phơi nắng, huyết nhục đút cho động vật ti tiện nhất an. Tính toán ta cũng thôi đi, bản tọa đường đường yêu vương không tính toán với hắn, nhưng vị kia trong núi là vật nhỏ như hắn có thể động đến sao? Một con đom đóm mà cũng dám tỏa quang hoa?"
Sở Tỳ nghi hoặc nói: "Con người bán heo còn muốn cân đo phân lượng, Khương Ương, ngươi cùng hắn lâu như vậy, tiểu tử này rốt cuộc ở đâu ra tự tin?"
Khương Ương bật cười.
Thiên đế cao ngạo như vậy nếu như biết bản thân bị Sở Tỳ mang ra so với heo, nhất định sẽ tức giận đến nôn ra máu.
Khương Ương nâng mi mắt, buồn cười nói: "Có lẽ là bởi vì Phục Hy cùng Nữ Oa đi? Hắn cảm thấy bản thân huyết thống cao quý, không thể chịu được thần mạnh hơn hắn? Nhất là yêu vương vượt ngoài tam giới không ở ngũ hành như ngài."
"Phục Hy cùng Nữ Oa có phải là đôi huynh muội trước đây chơi bùn dưới chân núi Côn Lôn không?"
Khương Ương cười đến thở không nổi nữa: "Lúc chơi bùn ta chưa thấy qua, lúc ấy vừa mới sinh ra không có ký ức, về sau ta lại biết Nữ Oa đã được nhân gian tôn sùng là thần tạo hóa, mà một trong Tam Hoàng, Phục Hy đại thần đã chết, cụ thể cũng không rõ lắm."
"Nga." Sở Tỳ điều động ký ức xa xôi: "Côn Lôn dường như đã nói qua hai người bọn họ cũng không tệ lắm, người rất tốt. Về sau có một ngày ta cùng Côn